Trong ít phủt ngắn ngủi mà chương trình cho phép tôi sẽ không làm công việc ném thêm một hột muối ca tụng vào cái biển lớn mênh mông những vinh danh giáo sư Trần Ngọc Ninh từ các học trò trực tiếp, tức là các sinh viên y khoa và bác sĩ tốt nghiệp trường Y khoa đại học Sài gòn, và từ những người học các môn nhân văn ngoài trường y khoa hay là đọc ít nhiều những bài viết đủ loại của giáo sư TNN trên các tạp chí. Tôi được ban tổ chức gợi ý phát biểu với tư cách là học trò ruột của giáo sư.
Read moreMột Lá Thư Cũ viết năm 1965- Gửi Người Yêu Dấu
Gửi người yêu dấu (1965)
Em ơi,
Ngày bình yên,
Mùa xuân huy hoàng đi qua vĩ tuyến
Làm tan ranh giới hai miền,
Giữa thuở hoa niên ta về Phương Bắc
Nghe chuông vang vọng khắp chùa chiền.
Em đem hương sắc Miền Trung
Về giòng Sông Nhị
Đôi chân xinh xắn
Nhẹ bước trên ngọn Núi Nùng,
Em ơi,
Về cùng anh, ta đi thăm Hồ Gươm xưa lấp lánh
Ngàn năm nước vẫn còn xanh
Sắc áo thanh thanh, em cười e ấp
Mừng vui trong ánh sáng kinh thành
Và trên đường vắng Cổ Ngư,
Bên hồ Trúc Bạch,
Đôi ta cùng sánh bước, một sớm xuân mưa bụi hiền từ.
Thuở Thanh Bình, Thuở Thanh Bình,
Hỡi người em nhỏ, vóc xinh xinh.
Hãy theo về đất Kinh Thành Bắc
Để cùng anh xây giấc mộng tình.
Ước vọng chưa thành, anh đã vội vã đền ơn tổ quốc, về lòng đất mẹ, đến miền viên miễn, nơi không hận thù và chiến tranh. 60 năm qua đi, Hà nội thanh lịch không còn nữa, vẫn “chì thấy mưa sa trên nền cờ đỏ”. Nhớ anh vô ngần!
Chúng Ta Chỉ Có Thể Cùng Nhau Đi Một Đoạn Đường (Bùi Tưởng Vân)
Chúng Ta Chỉ Có Thể Cùng Nhau Đi Một Đoạn Đường
Tất cả những gì có mặt trong cuộc đời này, từ con người, mối quan hệ, đến tài sản, danh vọng… đều khởi lên từ nhân duyên. Không có gì tự nhiên mà đến. Cũng không có gì mãi mãi thuộc về ta.
Việc ta gặp một người, yêu quý hay ghét bỏ họ, tất cả đều là quả của những nhân duyên đã tạo trong nhiều kiếp sống trước.
Có người vừa gặp đã thấy thân thương, như đã từng gắn bó sâu sắc đâu đó trong quá khứ. Có người vừa nhìn đã khó chịu, bực bội, đó không phải vì họ xấu, mà bởi ta và họ từng oán kết sâu dày trong quá khứ.
Mỗi đứa con, mỗi người bạn đời, mỗi người thân… chỉ là người lữ khách có duyên ghé qua đời ta. Họ đến, rồi họ đi. Họ đến khi duyên khởi. Và sẽ rời đi khi duyên tan. Chúng ta thường khổ vì lầm tưởng rằng:
“Cái gì đến với mình thì là của mình.
Thật ra không phải vậy.
Người con ngoan ngoãn, tài giỏi, đột nhiên rời cõi đời sớm… không phải là oan nghiệt, mà có thể là họ chỉ ghé ngang cõi người một đoạn, để trả một chút duyên, rồi tiếp tục hành trình theo phước nghiệp cao hơn.
Như một số tiền chuyển nhầm vào tài khoản, ta vui mừng, nghĩ là tài sản của mình. Nhưng đến khi ngân hàng xin lại, ta buồn bã, than trách.
Nhưng đó chưa bao giờ là của ta cả. Chỉ là một duyên tạm. Người con ấy, người bạn ấy, người thân ấy… cũng thế.
Sự thật là: Chúng ta chỉ có thể đồng hành cùng người khác một đoạn đường.
– Cha mẹ chỉ đi với ta đến một khúc tuổi thơ, rồi rời đi trước.
– Con cái chỉ gắn bó một giai đoạn, rồi có cuộc đời riêng.
– Người bạn đời cũng đến rồi đi, theo cách đời sống sắp đặt.
– Bạn bè, người thân, ai rồi cũng có lúc không còn bên nhau nữa.
Vậy nên, hãy trân quý từng khoảnh khắc hiện tại, khi duyên còn. Hãy yêu thương đúng cách, không dính mắc. Biết rằng: Gặp nhau là duyên. Ở bên nhau là nợ. Hết duyên, hết nợ, ai rồi cũng phải đi.
Tập buông để nhẹ lòng.
Đừng khư khư giữ lấy những thứ vốn không thuộc về mình mãi mãi.
Tất cả tài sản, người thân, địa vị, tình cảm… đều chỉ là duyên trần, có thì quý, hết thì buông.
Nếu không buông, thì khi duyên tan, ta sẽ khổ. Nếu biết buông, thì ngay cả khi chia ly, ta vẫn mỉm cười
Hãy nhìn đời bằng con mắt nhân duyên, để:
– Không quá đau khi mất mát.
– Không quá chấp khi được trao.
– Và không quá khổ khi phải chia xa.
Ai đi qua đời ta, xin cảm ơn họ
Ai rời khỏi đời ta, xin chúc họ bình yên.
Vì tất cả chỉ có thể cùng đi với nhau một đoạn đường.
Nguyện cho tất cả ai hữu duyên đọc được bài này, biết trân trọng những gì đang có, biết buông bỏ những gì đã qua, và sống nhẹ nhàng, thảnh thơi giữa cõi đời vô thường.
Bùi Tưởng Vân.
Xe tank hiện đại nhất thế giới của VC chết máy trên đường Sài gòn: bất ngờ đổ mưa lớn, pháo hoa ăn mừng 80 năm quốc khánh bị vỡ tan tành
Sài gòn: Trời bất ngờ đổ mưa lớn, màn pháo hoa ăn mừng 80 năm quốc khánh bị vỡ tan tành
Sài Gòn
20:30, Sài Gòn đang hừng hực khí thế “80 năm quốc khánh” thì trời bỗng kéo
màn, gió vén phông, đèn flash thiên nhiên chớp liên hồi.
Người ta gọi là mưa rào; tối nay phải gọi là mưa… “rào rào rào”. Các tuyến đường quanh bến Bạch Đằng, hầm Thủ Thiêm, bờ kè… bỗng biến thành đường bơi tự do 50m. Loa phát thanh vẫn vang:
“21:00 bắn pháo hoa!” — mà lúc đó dân tình đang bắn… nước từ ống quần.
21:00, thay vì “pháo hoa nở rộ”, cả thành phố chứng kiến “pháo… hòa tan”.
Tia đầu tiên vừa nảy lên gặp cơn mưa đang trực ca đã “xìu” xuống: bùm—bụm—bụm—bẹp.
Trẻ con ngơ ngác: “Ủa pháo hoa phiên bản low-carb hả mẹ?” Người lớn an ủi: “Đây là màn nghệ thuật sương mù kiểu Bắc Âu con ơi.”
Quan chức đứng trên khán đài, áo mưa màu xanh hy vọng, mặt mày xám tro
than. Kịch bản “bùng nổ cảm xúc” nay chuyển thành “bùng nổ cảm… lạnh”.
Có bác khẽ hỏi: “Âm thanh đâu?” —
“Dạ, bị tắt do nước mưa chảy vào… cảm xúc ạ.”
Bài phát biểu chuẩn bị kỹ càng “đỉnh cao tinh thần đoàn kết 80 năm” đành rút gọn còn 8 giây:
“Kính thưa quý vị—” rẹt rẹt rẹt — “hẹn quý vị… nắng đẹp!”
Các dịch vụ ăn theo đồng loạt “ăn… gió”:Bán bắp rang vị “pháo hoa nổ” chuyển thành “bắp rang vị… nở chậm”.
Khách mua tặng kèm khăn giấy thấm lệ.
* Chụp ảnh lấy liền: tấm nào cũng filter “hạt mưa 4K”.
Nhiếp ảnh gia quay sang bán bao điện thoại chống nước, slogan:
“Không chụp được hình, chụp… được khách.”
* Bán cờ, băng đô: đang hot, mưa cái tụt mood; khách xin đổi sang… phao tay.
* Xe ôm công nghệ vẫy gọi“đi liền đi chị ơi!” nhưng đường ngập tới gác chân; hành khách hỏi: “Anh bơi ếch hay bơi sải?”
* Dịch vụ cho thuê ghế nhựa VIP xem pháo hoa: nâng cấp thành “ghế bè nổi”,phụ thu… vớ cứu sinh.
Trong cơn mưa, Sài Gòn vẫn giữ nếp duyên ngầm:
* Cô bán nước sâm hô to: “Mua 3 tặng 1…khăn giấy!”
* Chú bảo vệ co ô cho hai đứa nhỏ, miệng cười: “Không thấy pháo hoa thì coi… sét cũng được, hàng real, không cần giấy phép.”
* Chàng trai vừa che ô cho bạn gái vừa triết lý: “Pháo hoa là mượn lửa trời. Nay trời xin lại, vậy là… công bằng.”
Đến 21:10, một loạt pháo cố gắng bốc lên như sĩ tử thi lại môn.
Lửa gặp mưa, thành khói; khói gặp gió, thành mây; mây gặp dân, thành… tiếng cười.
Ai đó tổng kết: “Năm tròn 80, trời báo: bắn pháo phải coi ngày, làm lễ phải coi… .....mây.”
Cuối cùng, đoàn người rồng rắn lội về.
Tiền vé gửi xe ướt nhưng nụ cười khô.
Các bác quan chức rút kinh nghiệm:
“Năm sau đặt thêm kịch bản B:
Màn trình diễn nước , sponsor bởi…mưa.”
Còn Sài Gòn thì nháy mắt: “Pháo hoa có thể tan, nhưng muối mặn trong câu
chuyện tối nay thì… bền bỉ lắm nghen.”
Xe tank hiện đại nhất thế giới và oách nhất của VC chết máy trên đường là từ Tàu hay Nga?
Hà nội
Xe tăng “khò khè” giữa ngã tư. Bản tấu hài về một cỗ máy nặng 46 tấn đi bằng… ......niềm tin.
Sáng ấy đoàn duyệt binh chạy bon bon, bỗng chiếc tăng dẫn đầu “khịt… khịt… ...khò… khò…” rồi đứng hình ngay vạch qua đường.
Khói bốc lên như lò nướng thịt xiên, anh điều lệnh vẫy cờ vàng như đang bắt taxi, chú CSGT ngoái lại với ánh mắt:
“Ai có dây câu bình không?”.
Khán giả hai bên đường được xem miễn phí tiết mục mới: “Tăng dừng đỗ văn minh – nói không với bốc đầu.”
Những “ưu và nhược điểm” Xe tank hiện đại nhất thế giới và oách nhất của VC:
1. Đề máy hên xui theo thời tiết Trời mát thì đề một phát nổ, trời nồm thì cần “niềm tin + đạp ga cảm xúc”.
2. Hệ thống APS = Automatic Phun Smoke
Không cần thả màn khói chiến thuật, bản thân đã là ống khói nhà máy. Chống UAV bằng cách làm mờ… camera khán giả.
3. Bluetooth rớt kết nối
Bộ đàm lúc nghe được, lúc nghe tiếng… thở. Ra lệnh xoay tháp pháo chủ yếu bằng tín hiệu tay và gõ nắp.
4. Uống dầu như uống trà đá Quy đổi đơn giản: mỗi lần kẹt xe là “bốc hơi” bằng một chầu lẩu.
5. Tầm nhìn: phiên bản hộp diêm
Lái xe nhìn qua khe nhỏ nên ôm cua thiếu là chuyện thường. Quẹo trái là kỹ thuật cao cấp, chỉ biểu diễn vào dịp lễ.
6. Số lùi rụt rè
Tiến 60 km/h, lùi 4 km/h. Lỡ quá ngã rẽ thì… thôi đi tiếp vòng Trái Đất cho kịp đội hình.
7. Điều hoà thiên nhiên
Bốn người trong khoang – nhiệt độ nội thất chuyển sang chế độ “xông hơi miễn phí”.
8. Giáp đỉnh ngại… chim
Bắn chim thì ổn chứ gặp chim (UAV) bắn lại thì phải gọi tổ công tác “cầu nguyện + màn khói”.
9. Không có phòng hộ… ổ gà
Trọng lượng 40–50 tấn: đi qua là gạch lát lối đi cũng xin nghỉ phép.
10. Bảo dưỡng kiểu “đồ độc”
Con ốc nào cũng như đặt riêng, tuốc-nơ-vít IKEA bước vào là bị từ chối.
11. Tiện nghi size S
Ghế ngồi dành cho người kiên nhẫn. Ai cao trên 1m75 sẽ tự động học kỹ năng gập người nghệ thuật.
12. Trang bị “dán số phong thuỷ”
Dán 0-9-4 bên hông rồi… đứng im. Thầy phán: “Số này hợp tĩnh không hợp động!”
Kết luận rút kinh nghiệm
* Khi tham gia nội đô, mang theo bộ dây câu bình, bình chữa cháy, bình trà đá và một cuộn khẩu hiệu “Xe đang hờn, xin thông cảm”.
* Ưu điểm lớn nhất: rất photogenic. Đứng giữa ngã tư 30 giây thôi, lên mạng triệu view. xe tăng là để ra chiến trường, còn ra phố thì… xin chạy bằng xe đạp trợ lực cho an toàn môi trường và thần kinh khán giả!
Việt Cộng đã đặt mua 64 xe tăng T-90S/T-90SK của Nga nhằm bổ sung – từng bước thay thế đội hình T-54/55.
Lô đầu tiên về ngày 31/12/2018, và toàn bộ 64 chiếc hoàn tất bàn giao trong
năm 2019. Phần lớn số xe biên chế tại Lữ đoàn Tăng – Thiết giáp 201 (Xuân Mai, Hà Nội).
Ghi chú: T-90S là bản xuất khẩu tiêu chuẩn;
T-90SK là biến thể chỉ huy (trang bị thêm khí tài thông tin/chỉ huy).
Những Mảnh Vỡ (Hồ Thụy Mỹ Hạnh , Đặc San Lâm Viên)
…………Vì tôi hiểu thứ gì đã vụt mất khỏi tầm tay thì đừng nên phí sức đuổi bắt chỉ làm ta đuối sức, đó là lý do tôi dừng lại để lắng nghe lòng tôi nghĩ gì! Chàng không hề hiểu tôi, trong khi con người đến một tuổi nào đó ai cũng chỉ cần một người hiểu, lắng nghe mình hơn là một người yêu mình, chúng tôi không còn trẻ nữa...
………Có những người khi quay lưng trong sự im lặng họ không để lại một lời dù là lời chào từ biệt, có những mối tình người ta rời khỏi nhau không phải vì họ hết yêu mà vì không muốn phải đau lòng hơn nữa, đó là trường hợp của tôi và Văn!
Read moreVƯỜN THANH TÂM TƯỞNG ( Huỳnh Anh Trần-Schroeder)
-VƯỜN THANH TÂM TƯỞNG (Bài Tiếng Việt)
Nương cao, thung lũng tiếng chuông rơi,
Một giấc tịnh an nhạc gọi mời,
Hồng ánh tà dương trên rặng liễu,
Tha thướt thuyền mây dệt lụa trời.
Lững thững lối mòn qua đồng vắng,
Về bờ cát trắng, sóng lăn tăn,
Ngắm trời mây nước màu rực rỡ,
Họa bức tuyệt vời khoảng an bằng.
Tía cuối tà dương chìm đợt sóng,
Vàng trời chìm nổi biển mênh mông,
Mơn man gió vuốt thủy tinh cát,
Ve vàn phi lao, ngọn sóng hồng.
Trong vòng luân vũ, khúc nghê thường,
Hòa nhịp san hô, điệu trùng dương
Lung linh hoa sóng say tình biền,
Múa khúc họp hòa nhạc thân thương.
Chân trời xuyên sóng bóng thuyền đi.
Theo gió mây ngàn, cánh chim ri,
Pha vàng nâu đỏ tím thiên thanh,
Lụa sóng nước mây tiễn người đi.
Tuyệt mỹ nào hơn cảnh tà dương,
Về trên mây nước chốn trùng dương,
Cho ta thanh tinh nguồn tâm tưởng,
Ân nghĩa đất trời ban tình thương.
Thiên ân, tình nghĩa mẹ thiên nhiên,
Họa bức tuyệt vời, tranh an nhiên,
Tinh anh nghệ thuật ban trần thế,
Thanh nhã diệu huyền, sáng thiêng liêng.
Cho người trần thế tâm lâng lâng,
Chằng quảng chuyến thuyền chốn phù vân,
Cho hồn tĩnh lặng trong duyên phước,
Buông xã thăng trầm chuyện phong trần.
Lời đại dương ru bài nhạc sóng,
Lòng thiên nhiên trải lụa thong dong,
Bao muộn phiền trôi làn gió thoảng,
Về an hòa, thả sóng đục trong.
Giờ tinh thanh mang lời nhắn nhủ,
Lời an bình xóa khoảng âm u,
Trong lặng lẽ, ru hòa giai điệu,
Tình thiên ân sáng chốn phù du.
Ngày thế gian, ta rèn tâm trí,
Nẻo gian nan xây tính cương trì,
Đường thế gian, hưởng nhỏ nhoi hạnh phúc,
Chẳng bận lòng thế sự sân si,
Chẳng trọng vọng công hầu khanh tướng,
Tìm an vui, sâu đậm tình thương,
Giữ nụ cười, lời nói thân thương,
Trong mưa bão thói đời nhiễu nhương,
Vững lòng tin tình người thiên hạ,
Cõi thế gian nhân tính vị tha,
Người thế gian ân cần chia sẽ,
Noi gương đất trời tình bao la.
Thì người hỡi, hạnh phúc thế gian,
Chẳng xa vời, chẳng lắm gian nan,
Trong tầm tay với, trong tâm tưởng,
Tự toại, an nhiên, khoảng thanh nhàn.
2- INNER SANCTUARY (English Version)
As the bells chime the evening hours across the estuary, the moors,
I stroll the path leading to my usual place of bliss by the seashore,
So the spectacular end of the day parade I would not miss,
To admire the gorgeous sunset on the sea, the calm waters, the horizon mist,
The last sun rays darting the waves in bursting splashes,
Painting sea and sky a canvas of colorful flashes,
The wind caressing the waves, serenading the willows, courting the sand,
The faraway horizon glittering with the gold of sunset,
The songs of the deep, floating on pearly bubbles, coral strands,
The elegant silhouette of a sailboat gently parting the sea of amber on a smidgen of azure.
How beguiling and special is this gift of beauty and serenity,
Its momentous, integral essence could only be greeted with wonderment,
As a treasure of magnanimity from our Father God and Mother Nature.
My eyes filled with the splendor of sunset,
My heart enraptured with the lullabies of the nature,
My soul elated with the gentleness of the environment,
All burdens and sorrow instantly seem to cease,
Carried away with the ocean breeze.
I bathe in the sights and sounds of serenity,
The silent messages of a world bigger than our human existence,
The blessed harmony that exists beyond the confines of our soul, the perception of our senses.
This inner peace perhaps is an illusion of the moment, but I hold on to it preciously,
Delighted of the reprieve given momentarily,
Until the mind is stronger, the spirit is better fit,
To deal with the realities of life in its bittersweet blend.
Along the way, I thrive to rejoice in happiness tidbits,
Leaving behind regrets of the past, keeping heart and mind on the mend,
How to give and receive friendliness, ignoring foes and fiends,
Giving a little, receiving a little, not asking or demanding too much,
Of people’s understanding, forgiveness, and such,
And above all vow to appreciate moments of luck and grace,
How to make life enjoyable, not only bearable,
Laughing when the morning sun is on the way,
Breeze drying my tears, warmth caressing my face,
Happy that the nightly bad dreams are over for the day.
The lessons I learned through misses and hits on the way,
I would like to share in total humbleness, with philosophical undertones.
We build our own sanctuary that we need,
Planting seeds of goodwill, our inner garden we feed,
Tending our hope, fostering relaxation for the heart and soul,
Building our dreams, realizing our ambitions, reaching our goals.
We can also borrow the gifts of the benevolent nature,
Choose a quiet place to build our recovery time,
Where we can meditate a state of peace, humble, demure,
Away from the hustle bustle of the everyday's life.
Living requires ways to cope, means to adjust,
As we were not promised a rose garden of our life.
We smell the roses' fragrance, we delight in their beauty,
A few thorns we rip away, without grumbles, as we must.
Likewise we treasure the bright sides of life,
And let go of its annoyances, nuisances, misery,
If necessary, drink the life goblet to its last bitter drop or blurred swirl.
All along, we shine bright our torch of faith and hope over yonder,
Taking a little, giving more, of the great and small life myriads of wonders.
3- SANCTUAIRE INTÉRIEUR (Version Francaise)
Sur carillons de cloches s’égrenant à travers landes et estuaire,
Je flâne le sentier menant vers mon endroit habituel de relaxation,
Au bord de la mer, lieu de coucher de soleil spectaculaire,
Pour admirer les ondes calmes, les buées à l’horizon,
Les dernières raies de soleil plongeant les vagues dans salves d’éclaboussures,
Peignant mer et ciel d’étincelantes couleurs,
Le vent caressant les vagues, séduisant les grains de sable, courtisant les saules pleureurs,
Le lointain horizon baigné dans l’or du jour au déclin,
Les berceuses des profondeurs cajolant mousse des surfaces, coraux marins,
L’élégante silhouette d’un voilier fendant les crêtes ambrées teintées d’un reste d’azur.
Si charmant et spécial est ce don de beauté et sérénité,
Qu’on ne pourrait apprécier son essence intégrale qu’avec émerveillement,
Comme trésor invaluable venant du Père Créateur et de Mère Nature!
Mes yeux éblouis des feux du couchant,
Mon coeur ravi des berceuses de l’océan,
Mon âme émue des douceurs de l’environnement,
Tous fardeaux et peines semblent s’envoler instantanément,
Avec les vents du large vers destinations lointaines.
Je me baigne dans images et tonalités sereines,
Des messages silencieux d’un monde au delà de notre existence humaine,
Dans la complète harmonie qui règne par delà les confins de l’âme et des perceptions sensorielles.
Cette paix intérieure est peut être sujet d'imagination, mais je m’y accroche pour l’instant,
Me réjouissant du répit momentané qui m’est donné,
Temps privilégié pour que l'âme s’affermit, l’esprit se réconforte,
Prêts à s’adapter aux déboires quotidiens de toutes sortes.
Le long du chemin de vie, je m’ingénie à savourer les petits bouts de bonheur,
Rejetant les regrets du passé, réparant meurtrissures d’esprit, maux de coeur,
Tout en me conditionnant à donner et recevoir affection et amitié, ignorer ennemis et vilains,
Donner un peu, recevoir un peu, de l’heure présente ne jamais trop demander,
Ne pas exiger des choses telles absolution totale, compréhension formidable.
Par dessus tout, je m’efforce à apprécier toute chance et faveur, pluie fraîche, temps doux,
Comment faire de la vie un parcours plaisant, non pas seulement tolérable ou passable,
Rire quand le soleil se montre, la brise sèche les larmes, l’aurore teinte les joues,
Heureuse que les cauchemars de la nuit s’étaient évaporés avec le jour levant.
Les leçons appris suivant échecs et réussites flagrants ou poignants,
Je voudrais les partager en toute humilité, avec nuances philosophiques.
Nous bâtissons notre propre refuge-sanctuaire de bonheur,
Plantant germes de bénévolence dans notre jardin intérieur,
Cultivant espérance, encourageant temps de recharge spirituelle et physique,
Attisant ambitions judicieuses, atteignant buts appropriés, réalisant rêves seyants.
Nous pourrons aussi emprunter à la nature ses présents généreux,
Choisir lieux calmes pour se récupérer des moments désavantageux,
À méditer et se créer paix intérieure, fondamentale, intégrale,
Loin des tumultes de la vie quotidienne banale.
Vivre c’est trouver moyens d’adaptation, ressources d’ajustement,
Car nous n’étions jamais promis un jardin de rose comme destin de vie.
Nous nous délectons des parfums de roses, jouissons de leur apparat,
Quelques de leurs épines nous devons éplucher sans geignement.
De même, nous chérissons les brillants aspects de la vie,
Nous nous débarrassons des ennuis, nuisances et misères,
Si besoin, buvant la coupe de vie jusqu’à la lie,
Ses dernières gouttes amères, ses volutes éphémères du présent ou de naguère,
Gardant intact foi et espoir comme torches venant de l’au delà,
Glanant un peu, donnant plus, des myriades de merveilles à grand ou humble apparat.
Huỳnh Anh Trần-Schroeder
Tôi Ghét Tôi - (Bùi Bảo Trúc)
Nếu người có bao giờ yêu ta
Hãy yêu ta vào lúc nầy, lúc ta còn biết được những tình cảm dịu dàng, đầm thấm chảy tuôn từ trái tim tình cảm đích thực
Hãy yêu ta vào lúc này . Khi ta còn đang sống
Đừng đợi đến lúc ta đã ra đi rồi mới khắc những lời âu yếm đó lên bia đá, những lời nói ngọt ngào trên bia đá lạnh băng
Nếu người định nói những điều trìu mến
Hãy nói cho ta nghe ngay bây giờ
Nếu đợi đến khi ta yên ngủ
Không bao giờ thức dậy
Thì lúc đó giưã chúng ta đã có cái chết len vào giưã và
Ta sẽ không còn nghe được tiếng cuả người.
Vì thế nên, nếu người có yêu ta, cho dù là một chút thôi
Hãy cho ta biết trong lúc ta còn sống
Để ta có thể trân quý những tình cảm ấy
Read moreCô bé, con bò và ông lão (Góp nhặt đó đây)
A little girl was pulling a cow along a village road. An elderly man asked her ‘my dear, where are you taking the cow?’
Girl: ‘my father asked me to take this cow to the next village so that she can mate with the bull there and so that she can produce a young calf next year.’
Man: ‘Can’t your father do it?’
Girl: ‘Oh no Sir. It has to be the bull.’
Một cô gái nhỏ kéo con bò cái đi dọc đường làng. Một ông lão hỏi cô gái “Này cháu bé, cháu dắt con bò đi đâu vậy?”. Cô bé đáp “Cha cháu nói cháu đưa con bò sang làng bên để nó chịu đực ở đó mà sang năm sinh con. Ông lão nói “Cha cháu không làm được sao?”. Cô gái đáp “Ồ thưa ông không. Phải là con bò đực.”
MỘT ÔNG GIÀ KHOẢNG 70 TUỔI…
Một buổi chiều, người ta thấy một “ông già” khoảng ngoài 70 tuổi, ăn mặc theo lối Việt kiều, đứng ngắm trước cửa nhà sách Sài Gòn với nét mặt buồn buồn rồi bước vào hỏi thăm các cô bán sách về ông Khai Trí, các cô nói hình như ông đã mất cách đây đến hàng chục năm. “Ông già Việt kiều” lại ra đứng ngắm trước cửa tiệm sách hồi lâu, lấy khăn giấy lau nước mắt, chắp tay hướng lên trên trời khẽ vái ba vái rồi đi.
Không ai biết ông ta là ai cả…/-
Read moreDính Như Sam (Song Thao)
Trong một lần tới thăm Hải Học Viện Nha Trang cách đây khoảng vài chục năm, tôi đã thấy một cặp sam sống trong một lồng kính. Phải thú nhận là tôi rất ngạc nhiên. Chúng dính vào nhau, một con trên một con dưới. “Dính như sam” thì tôi thuộc nằm lòng nhưng không ngờ chúng dính cứng như vậy. Dò hỏi nhân viên của Viện, tôi được cho biết hai con dính vào nhau như vậy suốt ngày đêm. ……
Chuyện dính nhau khắng khít như vậy được người đời tôn vinh, như biểu tượng của sự chung tình. Chẳng vậy mà nhiều nước có những truyền thuyết về sự chung thủy này……
Read morePhụ nữ thực sự mong muốn điều gì nhất?
…….Câu hỏi này đã gây khó khăn cho ngay cả những nhà thông thái bậc nhất, huống chi là một người trẻ tuổi như vua Arthur. Đối với ngài, dường như đây là một câu hỏi không có lời giải đáp, nhưng dẫu sao điều đó vẫn còn tốt hơn nhiều so với cái chết. Arthur đành tiếp nhận câu hỏi và hẹn ngày cuối cùng của kỳ hạn 1 năm sẽ đưa ra câu trả lời. ……..
Read moreÁc quỷ vùng Ozarks" (Chris Boyette. Amanda Musa)
Sharpie markers and a handmade badge: Giới chức cho biết "Ác quỷ vùng Ozarks" đã lên kế hoạch vượt ngục trong nhiều tháng như thế nào
Chris Boyette. Amanda Musa
CẬP NHẬT NGÀY 18 THÁNG 8 NĂM 2025
Grant Hardin đã bị bắt lại và bị giam giữ vào ngày 6 tháng 6.
Sở Cải huấn Arkansas
Ngay sau khi tên sát nhân và hiếp dâm bị kết án, được mệnh danh là "Ác quỷ vùng Ozarks", bị bắt lại sau hơn 10 ngày lẩn trốn cảnh sát trên địa hình hiểm trở và cây cối rậm rạp ở vùng nông thôn tây bắc Arkansas, các quan chức cho biết họ đã thẩm vấn hắn ít nhất năm lần về cách hắn vượt ngục.
Grant Hardin, một cựu cảnh sát trưởng Arkansas và là nhân vật chính trong loạt phim tài liệu "Devil in the Ozarks" năm 2023 của HBO Max, đang thụ án 30 năm tù vì tội giết người và hai bản án 25 năm tù cho hai tội danh hiếp dâm khi bắt đầu quá trình lên kế hoạch và chuẩn bị vượt ngục kéo dài sáu tháng, theo lời khai của ông ta với Giám đốc Sở Cải huấn Arkansas Dexter Payne.
HBO Max và CNN cùng chung một công ty mẹ, Warner Bros. Discovery.
Cuối cùng, Hardin đã bước ra khỏi nhà tù Calico Rock vào ngày 25 tháng 5. Ông ta không nhận tội trốn thoát và sẽ ra hầu tòa vào tháng 11.
Sau khi bị bắt, Hardin, 56 tuổi, đã nói với ủy ban trong các cuộc phỏng vấn riêng về việc ông ta đã nhuộm quần áo, mũ và dường như mặc thứ áo chống dao của lực lượng thực thi pháp luật được làm từ tạp dề đen lấy từ nhà bếp của cơ sở, theo báo cáo được công bố hôm thứ Sáu từ state Department of Corrections’ critical incident review committee (ủy ban đánh giá sự cố nghiêm trọng của Sở Cải huấn tiểu bang), trong đó nêu chi tiết các vấn đề thủ tục tại cơ sở có thể đã góp phần vào thành công vượt ngục của Hardin.
"Tù nhân Hardin đã mâu thuẫn và gian dối khi trả lời tất cả các câu hỏi" với các thành viên ủy ban, báo cáo nêu rõ.
Tuy nhiên, các nhà điều tra cho biết họ có thể xác minh một số chi tiết do Hardin cung cấp có trong báo cáo của họ.
Hardin đã lên kế hoạch vượt ngục trong sáu tháng, báo cáo cho biết
Hardin được phân công làm việc trong bếp nhà tù và dường như đã nói với Payne rằng các giám sát viên nhà bếp không giám sát anh ta khi anh ta làm việc ở bến xếp hàng phía sau.
Theo báo cáo, Hardin khẳng định đã nói với các thành viên ủy ban rằng anh ta đã tận dụng nguồn cung cấp và thời gian không bị giám sát để may một bộ trang phục thực thi pháp luật bằng tạp dề đen, và anh ta đã sử dụng “Sharpie marker” đen lấy từ bếp và phòng giặt gần đó để tô đen đồng phục và mũ tù nhân màu trắng thông thường.
Theo báo cáo, kẻ đào tẩu khẳng định là đã nói với ủy ban rằng anh ta để chữ "CẢNH SÁT" màu trắng ở mặt sau khi tô phần còn lại của áo bằng “Sharpie marker” đen.
Để bộ đồng phục trông đáng tin hơn, báo cáo cáo buộc Hardin khai rằng anh ta đã dùng tạp dề nhà bếp màu đen để may áo chống dao cho cảnh sát và dùng khuôn đúc nắp hộp thức ăn để tạo hình huy hiệu bạc sáng bóng.
"Hardin khai rằng anh ta sẽ giấu quần áo và các vật dụng khác cần thiết dưới đáy thùng rác trong bếp vì không ai lục soát chúng", báo cáo cáo buộc Hardin đã nói như vậy trong cuộc phỏng vấn với Payne.
RELATED ARTICLE BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Former Arkansas police chief who escaped from prison has been recaptured, sheriff’s office says
Hardin đã rời khỏi nhà tù như thế nào, theo báo cáo
Hardin được cho là đã nói với Payne rằng vào ngày 25 tháng 5, anh ta tình cờ nghe thấy một phó giám thị nói với một trong những người giám sát nhà bếp rằng các tù nhân sẽ không còn được phép ra ngoài bến tàu một mình nữa.
Khi đến nơi làm việc vào ngày hôm đó, anh ta đã thu dọn tất cả những gì mình đã giấu cũng như thức ăn từ xung quanh nhà bếp và khu vực bến tàu, anh ta được cho là đã nói với Payne.
Mặc dù trời mưa lớn, anh ta vẫn ra ngoài bến tàu và sau đó đi về phía cổng nhà tù, báo cáo cho biết.
Một nhân viên nhà tù nói với các đồng nghiệp rằng "anh ta đã cho một sĩ quan ra khỏi cổng, người này đã đi bộ qua bãi đậu xe" đến gara của cơ sở, báo cáo cho biết. Nhân viên này đã nói rằng anh ta "đã đang trả lời một cuộc gọi điện thoại và khi anh ta xong việc, người đàn ông mặc đồ sĩ quan đã biến mất", theo báo cáo.
'Mở cổng ra'
Các quan chức nhà tù cho biết họ đã xem lại đoạn phim từ camera an ninh và thấy rằng lúc 2:53 chiều, Hardin được nhìn thấy đi ra từ một điểm mù của camera trên cầu tàu phía sau và đi bộ đến cổng ra vào, theo báo cáo.
Anh ta đang "kéo một chiếc xe đẩy, mặc quần áo đã được sửa đổi (nhuộm) màu đen, mặc áo vest và đội mũ đen. Chiếc xe đẩy chứa một thứ dường như là một chiếc thang tự chế làm từ các tấm pallet và một cái hộp. Hardin đi bộ đến gara của ICC và sau đó đi vòng quanh đầu phía nam, nơi anh ta không còn được nhìn thấy nữa", báo cáo cho biết.
Hardin đã nói với Payne rằng chiếc thang làm từ pallet gỗ chỉ là phương án dự phòng nếu anh ta phải trèo qua hàng rào, nhưng anh ta thậm chí không cần đến nó.
Báo cáo cho biết anh ta đã giải thích với Payne cách anh ta đi đến lối ra có bảo vệ và chỉ cần ra lệnh cho viên cảnh sát "mở cổng", và viên cảnh sát đã làm theo.
Hardin khai rằng anh ta giả vờ đặt thứ gì đó vào một chiếc xe đậu trong khu vực, nhưng sau đó quay lại, băng qua đường đến nhà phó giám thị rồi đi theo một con đường mòn vào rừng, báo cáo cho biết.
Đang bỏ trốn
Trong khi đó, nhà tù đã bị phong tỏa khi các quan chức cố gắng tổ chức tìm kiếm Hardin, theo báo cáo.
Chiếc xe đẩy có thang pallet được phát hiện bị bỏ lại, và một đội chó nghiệp vụ cùng với một chú chó tên là Gracie đã bắt đầu lần theo dấu vết của Hardin đến con đường mòn vào rừng, báo cáo cho biết.
Cuối cùng, Gracie mất dấu, nhưng theo báo cáo, trên đường đi, đội K-9 đã tìm thấy huy hiệu tự chế của Hardin treo trên một bụi cây.
Theo báo cáo, trong đêm đầu tiên chạy trốn trong rừng Arkansas, Hardin đã nói rằng coi như là anh ta ở yên một chỗ, trốn khỏi đội K-9 đang theo dõi anh ta.
Anh ta đã nói với các thành viên của ủy ban rằng anh ta đã lên kế hoạch trốn trong rừng sáu tháng nếu cần thiết. Hardin cho biết anh ta bắt đầu di chuyển về phía tây ra khỏi khu vực, nhưng đêm hôm sau, anh ta đã đặt một túi đầy thức ăn mang theo xuống đất trong khi di chuyển quanh khu vực. Các đội tìm kiếm đã cắt đứt nguồn cung cấp của anh ta, và anh ta không thể quay lại lấy túi của mình, theo báo cáo của các quan chức.
"Anh ta nói rằng anh ta ăn bất cứ thứ gì tìm thấy được, bao gồm “beries”, trứng chim và kiến. Anh ta uống nước từ con suối trong khu vực. Anh ta cũng có một ít nước cất dùng cho máy CPAP lấy từ Bệnh xá", báo cáo cho biết.
Police set up checkpoints looking for escaped prisoner Grant Hardin near downtown Calico Rock, Arkansas, on May 29.
Nicholas Ingram/AP
Hardin cho biết anh ta bắt đầu cảm thấy rất đói và lo lắng về việc các đội tìm kiếm đang đến gần mình, vì vậy anh ta bắt đầu cố gắng rời khỏi khu vực, báo cáo cho biết.
"Đây là lý do khiến các đội tìm kiếm phát hiện ra anh ta và bắt giữ tù nhân Hardin", báo cáo cho biết.
Committee finds multiple problems — and details corrective actions
(Ủy ban phát hiện nhiều vấn đề - và nêu chi tiết các hành động khắc phục)
Một số vấn đề về thủ tục tại cơ sở đã góp phần vào việc Hardin trốn thoát thành công, ủy ban đánh giá sự cố quan trọng cho biết trong báo cáo, bao gồm cả sự nhầm lẫn về cơ quan nào đang giám sát phản ứng ban đầu đối với vụ vượt ngục của Hardin.
Một số nhân viên đã không được thông báo đúng cách về việc một tù nhân đã trốn thoát, báo cáo cho biết thêm.
"Danh sách Kiểm tra Thông báo Trốn thoát đã được bắt đầu nhưng do hiểu lầm về việc truyền đạt câu hỏi 'Đã có Thông báo chưa?' và nhân viên mới đến Trung tâm Chỉ huy để đảm nhận việc này sau khi nó chưa được hoàn thành", báo cáo cho biết.
“Các biện pháp khắc phục và thay đổi chính sách đã được thực hiện. Tuy nhiên, ủy ban này cảm thấy trung tâm chỉ huy cần bổ sung thêm nhiều huấn luyện vào số đã được thực hiện trong quá trình huấn luyện và thực hành”, báo cáo cho biết thêm.
Ủy ban cũng khuyến nghị nhà tù thay thế các tạp dề đen mà tù nhân sử dụng bằng tạp dề trắng, lắp thêm camera giám sát để tránh điểm mù từ các tháp canh và thay đổi loại khóa được sử dụng cho cửa trong và ngoài.
Ủy ban cũng nhận thấy mức độ giam giữ của Hardin đã không đúng tiêu chuẩn, và anh ta nên được giam giữ ở một cơ sở an ninh hơn với nhiều hạn chế hơn.
Cuối cùng, hai nhân viên tại nhà tù đã bị sa thải vì vi phạm chính sách, các quan chức cải huấn cho biết, trong khi những người khác bị giáng chức hoặc kỷ luật vì vi phạm quy tắc ứng xử, nhưng các quan chức cho biết không có bằng chứng nào cho thấy các nhân viên cố tình hỗ trợ Hardin vượt ngục, và anh ta phủ nhận việc nhận được bất kỳ sự giúp đỡ nào từ các tù nhân khác.
Bộ Tư pháp từ chối cung cấp thêm bất kỳ bình luận nào về báo cáo.
Sau khi bị bắt vào ngày 6 tháng 6, Hardin đã được chuyển đến một nhà tù an ninh tối đa ở Varner, Arkansas, cách Little Rock khoảng 75 dặm về phía đông nam.
Zoe Sottile và Taylor Romine của CNN đã đóng góp cho bài viết này.
NHẬN VƠ (Trần Trung Chính)
Động từ “nhận vơ” được từ điển định nghĩa như sau = nhận về mình cái biết rõ là không phải của mình.
Cộng Sản Việt Nam hay còn gọi là Việt Cộng đã “nhận vơ” nhiều sự kiện lịch sử, nhưng trong phạm vi bài viết này, người viết chỉ nêu4sự kiện quan trọng, đó là DANH XƯNGNGUYỄN ÁI QUỐC, DANH XƯNGVIỆT MINH, HIỆP ĐỊNH ĐÌNH CHIẾN GENEVE 1954 và HIỆP ĐỊNH PARIS 1973
Read more"How many kidneys do we have?"(Djlee)
"How many kidneys do we have?"
At a medical school, a professor looked at a student and asked,
"How many kidneys do we have?"
"Four!" the student answered.
"Four?" the professor replied, sounding proud and ready to embarrass the student. He was one of those teachers who enjoyed pointing out others' mistakes. Turning to his assistant, the professor said, "Bring some grass, because there’s a donkey in the room."
"And a coffee for me!" the student quickly added, speaking to the assistant.
The professor got very angry and threw the student out of the classroom. But that student was actually the well-known humorist Aparicio Torelly Aporelly (1895–1971), also called the 'Baron of Itararé.'
As he left the room, the student boldly corrected the angry professor:
"You asked me how many kidneys we have. We have four kidneys — two are mine and two are yours. The word ‘we’ means more than one person. Enjoy your coffee… and the grass is for you."
Djlee
Chúng ta có bao nhiêu quả thận?
Tại một trường Y Khoa, một giáo sư nhìn vào một sinh viên và hỏi,
“Chúng ta có bao nhiêu quả thận?”
Người sinh viên trả lời:” bốn”
Bốn, ông giáo sư lập lại, giọng kiêu hãnh và sẵn sàng làm xấu hổ người sinh viên. Ông ta là một trong số những người thầy thích chỉ ra lỗi lầm của những người khác.
Quay sang ngưởi phụ tá, ông giáo sư nói: “Đem một ít cỏ vào đây, bởi vì có một con lừa trong phòng này”
“Và cà phê cho tôi”, người sinh viên nói nhanh thêm với người phụ tá.
Ông giáo sư nổi giận và đưổi người sinh viên ra khỏi lớp. Nhưng thật ra người sinh viên này đã là nhà khôi hài nổi tiếng Aparicio Torelly Aporelly ( 1895-1971) cũng còn được gọi là “Baron of Itararé”.
Người sinh viên khi ra khỏi lớp, mạnh dạn sửa sai ông giáo sư tức giận, :
Ông hỏi tôi: “ Chúng ta có bao nhiêu quả thận, Chúng ta có bốn quả thận- Hai qủa của tôi và hai quả của ông,. Chữ chúng ta có nghĩa là nhiều hơn một người. Hãy thưởng thức cà phê của ông ……và cỏ đó là cho ông.
Cuộc gặp gỡ kỳ lạ
Ban đầu chúng sợ dáng vóc của tôi nên không dám liều lĩnh, mà chỉ thăm dò hòng xé nát chiếc áo lông nhung của tôi. Nhưng rồi thấy tôi không lợi hại, con khỉ đầu đàn bắt đầu nhảy vào tấn công. Lúc đó tôi không nhìn rõ, chỉ nhớ là con khỉ lớn nhảy rất cao, rồi một bóng đen lướt qua và đầu tôi đau nhói, tôi sờ tay thì thấy toàn là máu.
Tôi hoảng hốt vừa chạy thục mạng vừa kéo mũ áo lông nhung lên để bảo vệ đầu và mặt, rồi vung tứ phía chiếc túi du lịch nhằm chống đỡ sự tấn công của bầy khỉ. Tôi chạy một mạch 5, 6 phút, dường như sức tôi cũng đã cạn, khắp người tôi bị bầy khỉ cào thương nhức nhối.
Đúng vào lúc tôi không chịu đựng được thì một ông lão xuất hiện trước mặt. Ông lão trông gầy guộc nhỏ bé, dáng thấp lùn, chừng khoảng 1m6. Ông quát lớn một tiếng, đồng thời cầm chiếc gậy trúc đập mạnh xuống con đường đá.
Bầy khỉ có vẻ rất sợ ông lão này, nghe thấy tiếng quát nạt bèn không dám tấn công tôi nữa. Khi nhìn thấy ông lão đập gậy trúc xuống đất, đa số bọn khỉ đều tháo chạy tứ phía, chỉ còn lại con khỉ lớn đầu đàn vẫn bám riết lấy tôi, liên tục gầm gừ dọa dẫm. Tôi đã sức cùng lực kiệt, bất giác ngồi nhoài xuống đất mà thở dốc………..
Read moreNguồn cội xót xa (Phạm Tín An Ninh)
- Mày biết không, nghe con bồ tao bật đèn xanh, bảo là đã được sự đồng ý của bố mẹ, ông già tao với mấy bà dì từ Vĩnh Long khăn gói ra Nha Trang xin làm lễ hỏi trước một tuần rồi làm đám cưới. Sợ không môn đăng hộ đối, tao phải nhờ ông đại tá chỉ huy phó dẫn nhà trai đến nói chuyện với ông bà. Ông chồng thì vui vẻ tay bắt mặt mừng, tao thấy đời cũng còn lên hương. Tới lúc mọi người đứng vào vị trí “thao diễn nghỉ”, bà vợ mới nghiêm mặt phán cho một câu làm tao muốn xỉu luôn tại chỗ.
- Câu gì mà ghê gớm như lời chúc tết của “bác” trước tết Mậu Thân vậy? Tôi đùa.
- Bà hỏi ông già tao: Ông hỏi con trai của ông, là lương tháng của cậu ta có đủ cho con gái tôi mua xà phòng giặt quần lót nó hay không mà đòi cưới với hỏi.
Có vài lần đi chơi chung với Long và cô vợ hụt này. Nàng khá xinh xắn dễ thương, gốc Bắc Kỳ 54, nên giọng Hà Thành còn “ngàn năm văn vật” lắm. Cha mẹ cô là chủ một hảng thầu có máu mặt ở Nha Trang, nàng thì học xong tú tài thì theo nghiệp mẹ cha, kinh doanh, làm chủ mấy cái sạp vải trong chợ Đầm, và còn làm thêm cái nghề tay trái là theo bà mẹ thầu cung cấp thực phẩm cho khóa sinh trong các quân trường. Chính cái nghề phụ này mà cô nàng gặp và mết Long, một chàng trưởng phòng trẻ tuổi cao ráo đẹp trai.
Qua mấy năm tình yêu còn mặn nồng hơn nước biển Nha Trang, nhưng biết bà mẹ chê lính nghèo, nên nàng không dám mở lời. Cuối cùng thì nàng năn nỉ ông già. Cái đám hỏi là do chính ông đưa đường chỉ lối. Ông hiền lành tốt bụng, nhưng kẹt một nỗi là mọi việc bà vợ đều nắm quyền. Mà đã là vợ nắm quyền thì cái nhà sẽ trở thành vô phúc. Tôi đã từng nghĩ, miền Nam sụp đổ cũng có sự góp phần không nhỏ của những bà vợ mấy ông lớn ưa nắm quyền chồng,
Sau đám hỏi bất thành, ông già nó trở về Vĩnh Long, buồn và tủi thân nên bệnh cả mấy tháng trời. Nó bảo là vẫn nặng tình với cô con gái, nhưng rất hận bà già bắc kỳ giết giặc.………
Read moreTRỞ VỀ NGHỀ CŨ (Bác Sĩ Nguyễn Duy Cung)
Vài lời mở đầu
Tôi học dưới bác sĩ Nguyễn duy Cung vài lớp nhưng biết và nhớ tên bác sĩ Cung tuy chỉ có những thời gian gặp nhau ngắn ngủi khi thực tập ở nhà thương, bởi anh Cung người Nam, tác phong tư thái điềm đạm, mặt mày sáng sủa đẹp trai. Lúc ra trường anh Cung làm công chức bộ Y tế; tôi là dân Bắc kỳ di cư, bị trưng tập phục vụ trong quân đội một thời gian rồi giải ngũ vào ban giảng huấn trường Y khoa đại học Sài gòn, khu giải phẫu tiểu nhi bệnh viện Nhi đồng. Hai môi trường khác hẳn nhau. Chẳng bao giờ gặp. Đọc bài viết của anh Cung do bác sĩ Đặng Vũ Thúy Doan chuyển đi, thấy anh Cung là người đôn hậu, cũng trải qua những thăng trầm chìm nổi sau cuộc đổi đời tháng 4/1975 và cũng có những người bạn thân tốt như anh Chu bá Bằng đã từng ở Kontum với tôi một thời gian, nên tôi tính sẽ tìm gặp lại nói chuyện xưa cho vui. Ai ngờ anh đã quá vãng. Thật là điều đáng tiếc.
Bác sĩ Trần Xuân Ninh
**
…………..Sau khi tốt nghiệp bằng hành nghề của tiểu bang California và bằng giải phẫu của trường Loma Linda, trước khi rời nhà thương Loma Linda, GS Bruce Branson chủ nhiệm khoa Giải phẫu của Trung tâm Loma Linda, yêu cầu tôi trình bày tại Hội trường lớn của Trung tâm đề tài: “Cuộc vượt thoát bằng đường biển của một bác sĩ Giải phẫu Việt Nam, nguyên Tổng Quản Đốc Trung tâm Thực tập Y khoa Gia Định-Bệnh viện Nguyễn Văn Học, kiêm chủ nhiệm khoa Giải phẫu”..
Một đề tài không liên quan gì tới ngành chuyên môn, nhưng tôi biết được chủ ý của giáo sư là muốn cho tôi có cơ hội để nói lên ý chí của mình, bởi vì có ý chí thì mới có thành quả được, tôi cố gắng sắp xếp lại câu chuyện cho mạch lạc và trình bày bằng tất cả sự thật trong trái tim mình. . Sau buổi nói chuyện, cử tọa đứng dậy vỗ tay tán thưởng, và tự động xếp một hàng dài lên bắt tay, an ủi và tỏ lòng mến trọng tôi. Tôi được Giáo sư Branson trao cho một ngân phiếu 200 đồng tượng trưng tiền thù lao của Thuyết trình viên.
…………..Tôi đã tình nguyện hy sinh ở lại nhà thương Nguyễn Văn Học vào giờ phút chót để mổ cho hàng trăm thường dân bị trúng đạn pháo kích của CS, để rồi bị CS bắt ngay trong phòng mổ và bị đưa đi các trại tù cho đến chân tôi bị suy yếu vì thiếu dinh dưỡng.
Được tạm tha trở về nhà thương làm việc vì nhu cầu chuyên môn giải phẫu lồng ngực. Tôi vẫn một lòng tận tụy cho bệnh nhân không phân biệt giai cấp, giàu nghèo, mặc dù tôi phải làm việc trong phòng mổ một thời gian dài không lương với những tủi nhục chua xót của kẻ chiến bại bị phân biệt đối xử trong chế độ CS. Thỉnh thoảng tôi còn phải đến những nơi thật là hắc ám để trình diện, ban đêm tôi phải xách tầm vông và dây luộc ra ngồi dưới cột đèn đường Duy Tân, canh gác khu phố dưới sự giám sát của Công an. Nhà tôi ở cũng không yên ổn, cơ quan an ninh của phường tự tiện vô lục soát bất cứ lúc nào.
“Không có gì quý hơn độc lập- tự do”. Mỉa mai thay câu nói này lại đặt trong chánh sách đàn áp độc tài của Cộng Sản. . Người dân không còn sự lựa chọn nào khác hơn là ra đi để thoát khỏi gông cùm đó. Chúng tôi trân mình chịu đựng cho đến ngày vợ tôi tổ chức cho cả gia đình an toàn trốn được xuống Rạch Giá tìm đường vượt biển …Trải qua những gian nan thập tử nhất sanh trên biển cả bao la để được tới đảo và cuối cùng tới được bến bờ tự do trên đất Mỹ. Rồi tôi cố gắng học hành để được đặc biệt thâu nhận vô trường Đại học Loma Linda, trở lại nghề nghiệp cũ làm Bác sĩ Giải phẫu Y khoa.
CAÓ PHÓ: Bà Quả Phụ Lê Văn Toàn
Bác sĩ Trần Xuân Ninh và ban biên tập Buctranhvancau.com xin chia buồn cùng hai bạn thiết Lê văn Thái và Lê Văn Sơn cùng tang quyến và nguyện cầu hương hồn cụ sớm phiêu diêu nơi miền cực lạc.
MẦU SON CŨ (Trần Mộng Tú)
MẦU SON CŨ-Trần Mộng Tú
Người đàn bà trẻ tìm thấy đoạn văn viết ngắn dưới đây trên trang mạng riêng của Mẹ, bằng tiếng Việt Nam, khi chị vào máy tìm hồ sơ cá nhân của Mẹ để cung cấp cho “Nhà Già”. Chị đọc tiếng Việt không rành lắm, chữ hiểu, chữ không, Chị mang đoạn viết sang trang Google để dịch sang tiếng Anh cho thấu đáo hơn:
Tôi nhớ, cách đây hơn bốn mươi năm, khi bỏ nước ra đi, vốn liếng tôi mang theo trong túi hành lý có hai trăm ($200.-) Mỹ kim, và gần một ngàn đồng tiền Việt Nam Cộng Hòa. Có một tờ 500, một tờ 100 và vài tờ 20, vài tờ 5 đồng, tờ 1 đồng. Số tiền này để lẫn lộn vào nhau trong một cái phong bì. Cái phong bì nhét vào trong một cái túi vải trong đó có cuốn Kim Vân Kiều, cuốn Chinh Phụ Ngâm, một cái áo dài, hai bộ quần áo ngắn, cây son, cái lược. Đó là cái vốn vật chất cho một phụ nữ vừa bước vào tuổi 30, trên con đường di tản. Cái vốn tinh thần tôi mang theo được là cha mẹ, Bố 70 tuổi, Mẹ 65.
Bây giờ cha mẹ tôi đã theo nhau qua đời ở tuổi 80. Cái vốn vật chất tôi mang theo thì những đồng tiền VNCH chỉ còn lại vài tờ 1 đồng (Chúng thất lạc chứ không phải tôi tiêu mất) hai cuốn sách vẫn còn trên kệ, chiếc áo dài vẫn giữ trong ngăn kéo, mỗi độ Tết về lại được mang ra, cầm giơ lên, giũ xuống rồi ướm thử lại vào mình với cả nỗi ngậm ngùi. Cây son đã bạc màu, cái màu Terracotta ngọt ngào đã khô queo, đặt nhẹ lên đôi môi (nhưng không tô) ngậm ngùi nhớ lại ngày thật xa xôi đó, ai đã chọn cho màu son đẹp đến nao lòng, thế này! Nhớ lại kỷ niệm một lần tôi đi vắng, người yêu tôi tới nhà không gặp, đã cầm một thỏi son trên bàn phấn của tôi, viết lên mặt gương: “Em đâu rồi?” Tôi về đọc thấy hạnh phúc đến lịm người. Tôi giữ mấy chữ đó đến cả mấy tháng trên gương, lúc chùi đi,muốn khóc. Bây giờ mỗi lần soi (trong tưởng tượng) lại chiếc gương dĩ vãng cái hình ảnh của ba chữ đó vẫn lung linh trong ký ức tôi và vẫn “muốn khóc”. Thật là may mắn, tôi được trưởng thành trong một thế hệ chưa có điện thoại cầm tay, ngay cả đến điện thoại bàn, tư gia cũng hiếm có, vì nếu có,những người yêu nhau làm sao được hưởng những cảm xúc lãng mạn của mấy chữ viết bằng son môi trên mặt gương soi. Bây giờ vào những ngày cuối năm, chờ Tết đến, nhìn vào trong gương ở một ngôi nhà cách quê hương mình cả một đại dương, đôi khi, tôi ngậm ngùi hỏi khẽ: “Anh đâu rồi?”
Chị ngồi thần người ra khi đọc đoạn văn trên. Đoạn văn này chắc không phải Mẹ viết cho Bố, vì ngày tháng cả gần 40 năm về trước, câu cuối là: “Anh đâu rồi?” Bố lúc đó còn sống mà. Mẹ mình có mối tình này trước khi lấy Bố mình à? Mối tình này như thế đã hơn nửa thế kỷ trôi qua rồi.
Mẹ chị vừa bước qua tuổi 90, cụ đã bắt đầu lẫn, không tự săn sóc mình và không dùng máy móc được nữa.
Bố chị mới mất cách đây hai năm và Mẹ chị xuống tinh thần rất nhanh sau khi Bố mất. Bắt đầu là buồn bã, bỏ ăn, thiếu ngủ, sau đi tới trầm cảm.
Chị đi làm bán thời gian, giờ còn lại cả ngày chạy xe ngoài đường đưa đón mấy đứa nhỏ, hết trường lớp thì sinh hoạt sau giờ học. Chị không thể luôn ở bên Mẹ. Chị tìm được nhà già cho Mẹ rất gần trường học của con, lại gần nhà nữa, nên ngày nào cũng ghé Mẹ được, Mẹ chị chỉ cần trông thấy chị là cụ yên lòng.
Đúng rồi, Chị nhớ có được nghe loáng thoáng trong họ hàng là Mẹ có một mối tình chết trong chiến tranh trước khi lấy Bố Chị. Chị sinh ra và trưởng thành ở Mỹ, Bố chị là người bản xứ nên Chị không biết gì về chiến tranh Việt Nam cả, mặc dù có đại gia đình bên Mẹ là người Việt, được hưởng nhiều phong tục tập quán của người Việt, Chị vẫn thấy mình là một người bản xứ hơn là người Việt Nam. Chị tần ngần trước cái màn hình nhỏ, thấy thương Mẹ quá, Mẹ thân và yêu mình lắm, thế mà chẳng bao giờ Mẹ kể chuyện “ngày xưa của Mẹ” cho mình nghe. Không biết bây giờ Mẹ còn đủ minh mẫn để nhớ lại không?
Mấy ngày không ngủ được về cái trang Mẹ viết trong máy điện toán, Chị muốn làm một việc gì đó cho Mẹ vui và để trí nhớ Mẹ trở lại. Cuối cùng sau hai tuần lễ Chị nghĩ ra được một cách, và Chị thử xem có giúp Mẹ tỉnh táo hơn không? Chị lên mạng tìm màu son Terracotta, màu hồng của đất. Chị tìm mua được một cây son pha giữa màu hồng và màu nâu nhạt. Khi Chị có thỏi son trên tay, Chị cứ thử đi thử lại trên môi mình mấy lần, nhìn ngắm cái màu son hồng nhàn nhạt pha nâu, thật nhẹ nhàng và ấm áp. Chị nghĩ tới mối tình rất xa xưa của hai người còn rất trẻ ở một đất nước xa xăm nào đó. Rồi mối tình đó bị chết trong chiến tranh…. Bất giác Chị ứa hai hàng nước mắt, thương Mẹ và thương cả người thanh niên xa lạ nào đó.
Chị vào Viện Dưỡng Lão thăm Mẹ, Chị đưa Mẹ ra ngồi ở chiếc băng trong vườn hoa của viện. Đợi Mẹ ngồi năm mười phút, hỏi han Mẹ vài câu, chị lấy trong túi ra thỏi son đặt vào tay Mẹ khẽ nói:
“Me ơi! Con có cái này cho Mẹ.”
Mẹ chị cúi xuống nhìn thỏi son con mới đặt vào tay, chị vội giúp Mẹ mở nắp rồi vặn cây son lên cho Mẹ nhìn rõ màu hồng nâu nhàn nhạt của son.
Chị thấy Mẹ mình ngồi im lặng không nói gì, phải đến năm bảy phút sau Mẹ mới hỏi:
– Ai đưa cho con?
Chị bối rối mất mấy giây, rồi cũng nói được:
– Con tìm thấy trong ngăn kéo quần áo cũ của Mẹ.
Mắt Mẹ chị sáng hẳn lên, long lanh như có tra nước vào:
– Thật hả con?
– Còn tốt lắm mẹ ạ.
Chị nói xong, cầm thỏi son thoa nhẹ lên môi Mẹ, màu son hồng nhạt làm khuôn mặt Mẹ chị trông tươi hẳn lên. Chị thấy Mẹ khẽ nhắm mắt lại, Mẹ giơ tay nắm chặt bàn tay Chị, hai giọt lệ rất nhỏ nhưng rất long lanh ứa ra ở khóe mắt Mẹ. Chị vít đầu Mẹ ngả vào vai mình, nước mắt chị cũng ứa ra.
Buổi chiều đang xuống ở chung quanh hai người.
Trần Mộng Tú
THÔNG BÁO TIN BUỒN TỪ BỨC TRANH VÂN CẨU
Ông Vũ Đăng Khuê, ảnh chụp tại Tokyo ngày 10 tháng 6 năm 2023.
Bức Tranh Vân Cẩu xin thông báo tin buồn về một chiến hữu và là cộng tác viên lâu năm của Bức Tranh Vân Cẩu: ông An Tôn Takenaga Hisahide Vũ Đăng Khuê vừa tạ thế tại Nhật Bản vào ngày 6 tháng 8 năm 2025. Sự ra đi của ông Vũ Đăng Khuê là một mất mát lớn cho cộng đồng người Việt tại Nhật Bản và cho Bức Tranh Vân Cẩu.
Bức Tranh Vân Cẩu xin thành thật chia buồn cùng gia đình và thân nhân của ông Vũ Đăng Khuê. Cầu nguyện cho linh hồn ông sớm trở về nước Trời.
Read more