Vài lời mở đầu
Tôi học dưới bác sĩ Nguyễn duy Cung vài lớp nhưng biết và nhớ tên bác sĩ Cung tuy chỉ có những thời gian gặp nhau ngắn ngủi khi thực tập ở nhà thương, bởi anh Cung người Nam, tác phong tư thái điềm đạm, mặt mày sáng sủa đẹp trai. Lúc ra trường anh Cung làm công chức bộ Y tế; tôi là dân Bắc kỳ di cư, bị trưng tập phục vụ trong quân đội một thời gian rồi giải ngũ vào ban giảng huấn trường Y khoa đại học Sài gòn, khu giải phẫu tiểu nhi bệnh viện Nhi đồng. Hai môi trường khác hẳn nhau. Chẳng bao giờ gặp. Đọc bài viết của anh Cung do bác sĩ Đặng Vũ Thúy Doan chuyển đi, thấy anh Cung là người đôn hậu, cũng trải qua những thăng trầm chìm nổi sau cuộc đổi đời tháng 4/1975 và cũng có những người bạn thân tốt như anh Chu bá Bằng đã từng ở Kontum với tôi một thời gian, nên tôi tính sẽ tìm gặp lại nói chuyện xưa cho vui. Ai ngờ anh đã quá vãng. Thật là điều đáng tiếc.
Bác sĩ Trần Xuân Ninh
**
…………..Sau khi tốt nghiệp bằng hành nghề của tiểu bang California và bằng giải phẫu của trường Loma Linda, trước khi rời nhà thương Loma Linda, GS Bruce Branson chủ nhiệm khoa Giải phẫu của Trung tâm Loma Linda, yêu cầu tôi trình bày tại Hội trường lớn của Trung tâm đề tài: “Cuộc vượt thoát bằng đường biển của một bác sĩ Giải phẫu Việt Nam, nguyên Tổng Quản Đốc Trung tâm Thực tập Y khoa Gia Định-Bệnh viện Nguyễn Văn Học, kiêm chủ nhiệm khoa Giải phẫu”..
Một đề tài không liên quan gì tới ngành chuyên môn, nhưng tôi biết được chủ ý của giáo sư là muốn cho tôi có cơ hội để nói lên ý chí của mình, bởi vì có ý chí thì mới có thành quả được, tôi cố gắng sắp xếp lại câu chuyện cho mạch lạc và trình bày bằng tất cả sự thật trong trái tim mình. . Sau buổi nói chuyện, cử tọa đứng dậy vỗ tay tán thưởng, và tự động xếp một hàng dài lên bắt tay, an ủi và tỏ lòng mến trọng tôi. Tôi được Giáo sư Branson trao cho một ngân phiếu 200 đồng tượng trưng tiền thù lao của Thuyết trình viên.
…………..Tôi đã tình nguyện hy sinh ở lại nhà thương Nguyễn Văn Học vào giờ phút chót để mổ cho hàng trăm thường dân bị trúng đạn pháo kích của CS, để rồi bị CS bắt ngay trong phòng mổ và bị đưa đi các trại tù cho đến chân tôi bị suy yếu vì thiếu dinh dưỡng.
Được tạm tha trở về nhà thương làm việc vì nhu cầu chuyên môn giải phẫu lồng ngực. Tôi vẫn một lòng tận tụy cho bệnh nhân không phân biệt giai cấp, giàu nghèo, mặc dù tôi phải làm việc trong phòng mổ một thời gian dài không lương với những tủi nhục chua xót của kẻ chiến bại bị phân biệt đối xử trong chế độ CS. Thỉnh thoảng tôi còn phải đến những nơi thật là hắc ám để trình diện, ban đêm tôi phải xách tầm vông và dây luộc ra ngồi dưới cột đèn đường Duy Tân, canh gác khu phố dưới sự giám sát của Công an. Nhà tôi ở cũng không yên ổn, cơ quan an ninh của phường tự tiện vô lục soát bất cứ lúc nào.
“Không có gì quý hơn độc lập- tự do”. Mỉa mai thay câu nói này lại đặt trong chánh sách đàn áp độc tài của Cộng Sản. . Người dân không còn sự lựa chọn nào khác hơn là ra đi để thoát khỏi gông cùm đó. Chúng tôi trân mình chịu đựng cho đến ngày vợ tôi tổ chức cho cả gia đình an toàn trốn được xuống Rạch Giá tìm đường vượt biển …Trải qua những gian nan thập tử nhất sanh trên biển cả bao la để được tới đảo và cuối cùng tới được bến bờ tự do trên đất Mỹ. Rồi tôi cố gắng học hành để được đặc biệt thâu nhận vô trường Đại học Loma Linda, trở lại nghề nghiệp cũ làm Bác sĩ Giải phẫu Y khoa.