Trong ít phủt ngắn ngủi mà chương trình cho phép tôi sẽ không làm công việc ném thêm một hột muối ca tụng vào cái biển lớn mênh mông những vinh danh giáo sư Trần Ngọc Ninh từ các học trò trực tiếp, tức là các sinh viên y khoa và bác sĩ tốt nghiệp trường Y khoa đại học Sài gòn, và từ những người học các môn nhân văn ngoài trường y khoa hay là đọc ít nhiều những bài viết đủ loại của giáo sư TNN trên các tạp chí. Tôi được ban tổ chức gợi ý phát biểu với tư cách là học trò ruột của giáo sư.
Read moreMột Lá Thư Cũ viết năm 1965- Gửi Người Yêu Dấu
Gửi người yêu dấu (1965)
Em ơi,
Ngày bình yên,
Mùa xuân huy hoàng đi qua vĩ tuyến
Làm tan ranh giới hai miền,
Giữa thuở hoa niên ta về Phương Bắc
Nghe chuông vang vọng khắp chùa chiền.
Em đem hương sắc Miền Trung
Về giòng Sông Nhị
Đôi chân xinh xắn
Nhẹ bước trên ngọn Núi Nùng,
Em ơi,
Về cùng anh, ta đi thăm Hồ Gươm xưa lấp lánh
Ngàn năm nước vẫn còn xanh
Sắc áo thanh thanh, em cười e ấp
Mừng vui trong ánh sáng kinh thành
Và trên đường vắng Cổ Ngư,
Bên hồ Trúc Bạch,
Đôi ta cùng sánh bước, một sớm xuân mưa bụi hiền từ.
Thuở Thanh Bình, Thuở Thanh Bình,
Hỡi người em nhỏ, vóc xinh xinh.
Hãy theo về đất Kinh Thành Bắc
Để cùng anh xây giấc mộng tình.
Ước vọng chưa thành, anh đã vội vã đền ơn tổ quốc, về lòng đất mẹ, đến miền viên miễn, nơi không hận thù và chiến tranh. 60 năm qua đi, Hà nội thanh lịch không còn nữa, vẫn “chì thấy mưa sa trên nền cờ đỏ”. Nhớ anh vô ngần!
Chúng Ta Chỉ Có Thể Cùng Nhau Đi Một Đoạn Đường (Bùi Tưởng Vân)
Chúng Ta Chỉ Có Thể Cùng Nhau Đi Một Đoạn Đường
Tất cả những gì có mặt trong cuộc đời này, từ con người, mối quan hệ, đến tài sản, danh vọng… đều khởi lên từ nhân duyên. Không có gì tự nhiên mà đến. Cũng không có gì mãi mãi thuộc về ta.
Việc ta gặp một người, yêu quý hay ghét bỏ họ, tất cả đều là quả của những nhân duyên đã tạo trong nhiều kiếp sống trước.
Có người vừa gặp đã thấy thân thương, như đã từng gắn bó sâu sắc đâu đó trong quá khứ. Có người vừa nhìn đã khó chịu, bực bội, đó không phải vì họ xấu, mà bởi ta và họ từng oán kết sâu dày trong quá khứ.
Mỗi đứa con, mỗi người bạn đời, mỗi người thân… chỉ là người lữ khách có duyên ghé qua đời ta. Họ đến, rồi họ đi. Họ đến khi duyên khởi. Và sẽ rời đi khi duyên tan. Chúng ta thường khổ vì lầm tưởng rằng:
“Cái gì đến với mình thì là của mình.
Thật ra không phải vậy.
Người con ngoan ngoãn, tài giỏi, đột nhiên rời cõi đời sớm… không phải là oan nghiệt, mà có thể là họ chỉ ghé ngang cõi người một đoạn, để trả một chút duyên, rồi tiếp tục hành trình theo phước nghiệp cao hơn.
Như một số tiền chuyển nhầm vào tài khoản, ta vui mừng, nghĩ là tài sản của mình. Nhưng đến khi ngân hàng xin lại, ta buồn bã, than trách.
Nhưng đó chưa bao giờ là của ta cả. Chỉ là một duyên tạm. Người con ấy, người bạn ấy, người thân ấy… cũng thế.
Sự thật là: Chúng ta chỉ có thể đồng hành cùng người khác một đoạn đường.
– Cha mẹ chỉ đi với ta đến một khúc tuổi thơ, rồi rời đi trước.
– Con cái chỉ gắn bó một giai đoạn, rồi có cuộc đời riêng.
– Người bạn đời cũng đến rồi đi, theo cách đời sống sắp đặt.
– Bạn bè, người thân, ai rồi cũng có lúc không còn bên nhau nữa.
Vậy nên, hãy trân quý từng khoảnh khắc hiện tại, khi duyên còn. Hãy yêu thương đúng cách, không dính mắc. Biết rằng: Gặp nhau là duyên. Ở bên nhau là nợ. Hết duyên, hết nợ, ai rồi cũng phải đi.
Tập buông để nhẹ lòng.
Đừng khư khư giữ lấy những thứ vốn không thuộc về mình mãi mãi.
Tất cả tài sản, người thân, địa vị, tình cảm… đều chỉ là duyên trần, có thì quý, hết thì buông.
Nếu không buông, thì khi duyên tan, ta sẽ khổ. Nếu biết buông, thì ngay cả khi chia ly, ta vẫn mỉm cười
Hãy nhìn đời bằng con mắt nhân duyên, để:
– Không quá đau khi mất mát.
– Không quá chấp khi được trao.
– Và không quá khổ khi phải chia xa.
Ai đi qua đời ta, xin cảm ơn họ
Ai rời khỏi đời ta, xin chúc họ bình yên.
Vì tất cả chỉ có thể cùng đi với nhau một đoạn đường.
Nguyện cho tất cả ai hữu duyên đọc được bài này, biết trân trọng những gì đang có, biết buông bỏ những gì đã qua, và sống nhẹ nhàng, thảnh thơi giữa cõi đời vô thường.
Bùi Tưởng Vân.
Xe tank hiện đại nhất thế giới của VC chết máy trên đường Sài gòn: bất ngờ đổ mưa lớn, pháo hoa ăn mừng 80 năm quốc khánh bị vỡ tan tành
Sài gòn: Trời bất ngờ đổ mưa lớn, màn pháo hoa ăn mừng 80 năm quốc khánh bị vỡ tan tành
Sài Gòn
20:30, Sài Gòn đang hừng hực khí thế “80 năm quốc khánh” thì trời bỗng kéo
màn, gió vén phông, đèn flash thiên nhiên chớp liên hồi.
Người ta gọi là mưa rào; tối nay phải gọi là mưa… “rào rào rào”. Các tuyến đường quanh bến Bạch Đằng, hầm Thủ Thiêm, bờ kè… bỗng biến thành đường bơi tự do 50m. Loa phát thanh vẫn vang:
“21:00 bắn pháo hoa!” — mà lúc đó dân tình đang bắn… nước từ ống quần.
21:00, thay vì “pháo hoa nở rộ”, cả thành phố chứng kiến “pháo… hòa tan”.
Tia đầu tiên vừa nảy lên gặp cơn mưa đang trực ca đã “xìu” xuống: bùm—bụm—bụm—bẹp.
Trẻ con ngơ ngác: “Ủa pháo hoa phiên bản low-carb hả mẹ?” Người lớn an ủi: “Đây là màn nghệ thuật sương mù kiểu Bắc Âu con ơi.”
Quan chức đứng trên khán đài, áo mưa màu xanh hy vọng, mặt mày xám tro
than. Kịch bản “bùng nổ cảm xúc” nay chuyển thành “bùng nổ cảm… lạnh”.
Có bác khẽ hỏi: “Âm thanh đâu?” —
“Dạ, bị tắt do nước mưa chảy vào… cảm xúc ạ.”
Bài phát biểu chuẩn bị kỹ càng “đỉnh cao tinh thần đoàn kết 80 năm” đành rút gọn còn 8 giây:
“Kính thưa quý vị—” rẹt rẹt rẹt — “hẹn quý vị… nắng đẹp!”
Các dịch vụ ăn theo đồng loạt “ăn… gió”:Bán bắp rang vị “pháo hoa nổ” chuyển thành “bắp rang vị… nở chậm”.
Khách mua tặng kèm khăn giấy thấm lệ.
* Chụp ảnh lấy liền: tấm nào cũng filter “hạt mưa 4K”.
Nhiếp ảnh gia quay sang bán bao điện thoại chống nước, slogan:
“Không chụp được hình, chụp… được khách.”
* Bán cờ, băng đô: đang hot, mưa cái tụt mood; khách xin đổi sang… phao tay.
* Xe ôm công nghệ vẫy gọi“đi liền đi chị ơi!” nhưng đường ngập tới gác chân; hành khách hỏi: “Anh bơi ếch hay bơi sải?”
* Dịch vụ cho thuê ghế nhựa VIP xem pháo hoa: nâng cấp thành “ghế bè nổi”,phụ thu… vớ cứu sinh.
Trong cơn mưa, Sài Gòn vẫn giữ nếp duyên ngầm:
* Cô bán nước sâm hô to: “Mua 3 tặng 1…khăn giấy!”
* Chú bảo vệ co ô cho hai đứa nhỏ, miệng cười: “Không thấy pháo hoa thì coi… sét cũng được, hàng real, không cần giấy phép.”
* Chàng trai vừa che ô cho bạn gái vừa triết lý: “Pháo hoa là mượn lửa trời. Nay trời xin lại, vậy là… công bằng.”
Đến 21:10, một loạt pháo cố gắng bốc lên như sĩ tử thi lại môn.
Lửa gặp mưa, thành khói; khói gặp gió, thành mây; mây gặp dân, thành… tiếng cười.
Ai đó tổng kết: “Năm tròn 80, trời báo: bắn pháo phải coi ngày, làm lễ phải coi… .....mây.”
Cuối cùng, đoàn người rồng rắn lội về.
Tiền vé gửi xe ướt nhưng nụ cười khô.
Các bác quan chức rút kinh nghiệm:
“Năm sau đặt thêm kịch bản B:
Màn trình diễn nước , sponsor bởi…mưa.”
Còn Sài Gòn thì nháy mắt: “Pháo hoa có thể tan, nhưng muối mặn trong câu
chuyện tối nay thì… bền bỉ lắm nghen.”
Xe tank hiện đại nhất thế giới và oách nhất của VC chết máy trên đường là từ Tàu hay Nga?
Hà nội
Xe tăng “khò khè” giữa ngã tư. Bản tấu hài về một cỗ máy nặng 46 tấn đi bằng… ......niềm tin.
Sáng ấy đoàn duyệt binh chạy bon bon, bỗng chiếc tăng dẫn đầu “khịt… khịt… ...khò… khò…” rồi đứng hình ngay vạch qua đường.
Khói bốc lên như lò nướng thịt xiên, anh điều lệnh vẫy cờ vàng như đang bắt taxi, chú CSGT ngoái lại với ánh mắt:
“Ai có dây câu bình không?”.
Khán giả hai bên đường được xem miễn phí tiết mục mới: “Tăng dừng đỗ văn minh – nói không với bốc đầu.”
Những “ưu và nhược điểm” Xe tank hiện đại nhất thế giới và oách nhất của VC:
1. Đề máy hên xui theo thời tiết Trời mát thì đề một phát nổ, trời nồm thì cần “niềm tin + đạp ga cảm xúc”.
2. Hệ thống APS = Automatic Phun Smoke
Không cần thả màn khói chiến thuật, bản thân đã là ống khói nhà máy. Chống UAV bằng cách làm mờ… camera khán giả.
3. Bluetooth rớt kết nối
Bộ đàm lúc nghe được, lúc nghe tiếng… thở. Ra lệnh xoay tháp pháo chủ yếu bằng tín hiệu tay và gõ nắp.
4. Uống dầu như uống trà đá Quy đổi đơn giản: mỗi lần kẹt xe là “bốc hơi” bằng một chầu lẩu.
5. Tầm nhìn: phiên bản hộp diêm
Lái xe nhìn qua khe nhỏ nên ôm cua thiếu là chuyện thường. Quẹo trái là kỹ thuật cao cấp, chỉ biểu diễn vào dịp lễ.
6. Số lùi rụt rè
Tiến 60 km/h, lùi 4 km/h. Lỡ quá ngã rẽ thì… thôi đi tiếp vòng Trái Đất cho kịp đội hình.
7. Điều hoà thiên nhiên
Bốn người trong khoang – nhiệt độ nội thất chuyển sang chế độ “xông hơi miễn phí”.
8. Giáp đỉnh ngại… chim
Bắn chim thì ổn chứ gặp chim (UAV) bắn lại thì phải gọi tổ công tác “cầu nguyện + màn khói”.
9. Không có phòng hộ… ổ gà
Trọng lượng 40–50 tấn: đi qua là gạch lát lối đi cũng xin nghỉ phép.
10. Bảo dưỡng kiểu “đồ độc”
Con ốc nào cũng như đặt riêng, tuốc-nơ-vít IKEA bước vào là bị từ chối.
11. Tiện nghi size S
Ghế ngồi dành cho người kiên nhẫn. Ai cao trên 1m75 sẽ tự động học kỹ năng gập người nghệ thuật.
12. Trang bị “dán số phong thuỷ”
Dán 0-9-4 bên hông rồi… đứng im. Thầy phán: “Số này hợp tĩnh không hợp động!”
Kết luận rút kinh nghiệm
* Khi tham gia nội đô, mang theo bộ dây câu bình, bình chữa cháy, bình trà đá và một cuộn khẩu hiệu “Xe đang hờn, xin thông cảm”.
* Ưu điểm lớn nhất: rất photogenic. Đứng giữa ngã tư 30 giây thôi, lên mạng triệu view. xe tăng là để ra chiến trường, còn ra phố thì… xin chạy bằng xe đạp trợ lực cho an toàn môi trường và thần kinh khán giả!
Việt Cộng đã đặt mua 64 xe tăng T-90S/T-90SK của Nga nhằm bổ sung – từng bước thay thế đội hình T-54/55.
Lô đầu tiên về ngày 31/12/2018, và toàn bộ 64 chiếc hoàn tất bàn giao trong
năm 2019. Phần lớn số xe biên chế tại Lữ đoàn Tăng – Thiết giáp 201 (Xuân Mai, Hà Nội).
Ghi chú: T-90S là bản xuất khẩu tiêu chuẩn;
T-90SK là biến thể chỉ huy (trang bị thêm khí tài thông tin/chỉ huy).
Những Mảnh Vỡ (Hồ Thụy Mỹ Hạnh , Đặc San Lâm Viên)
…………Vì tôi hiểu thứ gì đã vụt mất khỏi tầm tay thì đừng nên phí sức đuổi bắt chỉ làm ta đuối sức, đó là lý do tôi dừng lại để lắng nghe lòng tôi nghĩ gì! Chàng không hề hiểu tôi, trong khi con người đến một tuổi nào đó ai cũng chỉ cần một người hiểu, lắng nghe mình hơn là một người yêu mình, chúng tôi không còn trẻ nữa...
………Có những người khi quay lưng trong sự im lặng họ không để lại một lời dù là lời chào từ biệt, có những mối tình người ta rời khỏi nhau không phải vì họ hết yêu mà vì không muốn phải đau lòng hơn nữa, đó là trường hợp của tôi và Văn!
Read moreCô bé, con bò và ông lão (Góp nhặt đó đây)
A little girl was pulling a cow along a village road. An elderly man asked her ‘my dear, where are you taking the cow?’
Girl: ‘my father asked me to take this cow to the next village so that she can mate with the bull there and so that she can produce a young calf next year.’
Man: ‘Can’t your father do it?’
Girl: ‘Oh no Sir. It has to be the bull.’
Một cô gái nhỏ kéo con bò cái đi dọc đường làng. Một ông lão hỏi cô gái “Này cháu bé, cháu dắt con bò đi đâu vậy?”. Cô bé đáp “Cha cháu nói cháu đưa con bò sang làng bên để nó chịu đực ở đó mà sang năm sinh con. Ông lão nói “Cha cháu không làm được sao?”. Cô gái đáp “Ồ thưa ông không. Phải là con bò đực.”
Dính Như Sam (Song Thao)
Trong một lần tới thăm Hải Học Viện Nha Trang cách đây khoảng vài chục năm, tôi đã thấy một cặp sam sống trong một lồng kính. Phải thú nhận là tôi rất ngạc nhiên. Chúng dính vào nhau, một con trên một con dưới. “Dính như sam” thì tôi thuộc nằm lòng nhưng không ngờ chúng dính cứng như vậy. Dò hỏi nhân viên của Viện, tôi được cho biết hai con dính vào nhau như vậy suốt ngày đêm. ……
Chuyện dính nhau khắng khít như vậy được người đời tôn vinh, như biểu tượng của sự chung tình. Chẳng vậy mà nhiều nước có những truyền thuyết về sự chung thủy này……
Read morePhụ nữ thực sự mong muốn điều gì nhất?
…….Câu hỏi này đã gây khó khăn cho ngay cả những nhà thông thái bậc nhất, huống chi là một người trẻ tuổi như vua Arthur. Đối với ngài, dường như đây là một câu hỏi không có lời giải đáp, nhưng dẫu sao điều đó vẫn còn tốt hơn nhiều so với cái chết. Arthur đành tiếp nhận câu hỏi và hẹn ngày cuối cùng của kỳ hạn 1 năm sẽ đưa ra câu trả lời. ……..
Read moreNHẬN VƠ (Trần Trung Chính)
Động từ “nhận vơ” được từ điển định nghĩa như sau = nhận về mình cái biết rõ là không phải của mình.
Cộng Sản Việt Nam hay còn gọi là Việt Cộng đã “nhận vơ” nhiều sự kiện lịch sử, nhưng trong phạm vi bài viết này, người viết chỉ nêu4sự kiện quan trọng, đó là DANH XƯNGNGUYỄN ÁI QUỐC, DANH XƯNGVIỆT MINH, HIỆP ĐỊNH ĐÌNH CHIẾN GENEVE 1954 và HIỆP ĐỊNH PARIS 1973
Read more"How many kidneys do we have?"(Djlee)
"How many kidneys do we have?"
At a medical school, a professor looked at a student and asked,
"How many kidneys do we have?"
"Four!" the student answered.
"Four?" the professor replied, sounding proud and ready to embarrass the student. He was one of those teachers who enjoyed pointing out others' mistakes. Turning to his assistant, the professor said, "Bring some grass, because there’s a donkey in the room."
"And a coffee for me!" the student quickly added, speaking to the assistant.
The professor got very angry and threw the student out of the classroom. But that student was actually the well-known humorist Aparicio Torelly Aporelly (1895–1971), also called the 'Baron of Itararé.'
As he left the room, the student boldly corrected the angry professor:
"You asked me how many kidneys we have. We have four kidneys — two are mine and two are yours. The word ‘we’ means more than one person. Enjoy your coffee… and the grass is for you."
Djlee
Chúng ta có bao nhiêu quả thận?
Tại một trường Y Khoa, một giáo sư nhìn vào một sinh viên và hỏi,
“Chúng ta có bao nhiêu quả thận?”
Người sinh viên trả lời:” bốn”
Bốn, ông giáo sư lập lại, giọng kiêu hãnh và sẵn sàng làm xấu hổ người sinh viên. Ông ta là một trong số những người thầy thích chỉ ra lỗi lầm của những người khác.
Quay sang ngưởi phụ tá, ông giáo sư nói: “Đem một ít cỏ vào đây, bởi vì có một con lừa trong phòng này”
“Và cà phê cho tôi”, người sinh viên nói nhanh thêm với người phụ tá.
Ông giáo sư nổi giận và đưổi người sinh viên ra khỏi lớp. Nhưng thật ra người sinh viên này đã là nhà khôi hài nổi tiếng Aparicio Torelly Aporelly ( 1895-1971) cũng còn được gọi là “Baron of Itararé”.
Người sinh viên khi ra khỏi lớp, mạnh dạn sửa sai ông giáo sư tức giận, :
Ông hỏi tôi: “ Chúng ta có bao nhiêu quả thận, Chúng ta có bốn quả thận- Hai qủa của tôi và hai quả của ông,. Chữ chúng ta có nghĩa là nhiều hơn một người. Hãy thưởng thức cà phê của ông ……và cỏ đó là cho ông.
Nguồn cội xót xa (Phạm Tín An Ninh)
- Mày biết không, nghe con bồ tao bật đèn xanh, bảo là đã được sự đồng ý của bố mẹ, ông già tao với mấy bà dì từ Vĩnh Long khăn gói ra Nha Trang xin làm lễ hỏi trước một tuần rồi làm đám cưới. Sợ không môn đăng hộ đối, tao phải nhờ ông đại tá chỉ huy phó dẫn nhà trai đến nói chuyện với ông bà. Ông chồng thì vui vẻ tay bắt mặt mừng, tao thấy đời cũng còn lên hương. Tới lúc mọi người đứng vào vị trí “thao diễn nghỉ”, bà vợ mới nghiêm mặt phán cho một câu làm tao muốn xỉu luôn tại chỗ.
- Câu gì mà ghê gớm như lời chúc tết của “bác” trước tết Mậu Thân vậy? Tôi đùa.
- Bà hỏi ông già tao: Ông hỏi con trai của ông, là lương tháng của cậu ta có đủ cho con gái tôi mua xà phòng giặt quần lót nó hay không mà đòi cưới với hỏi.
Có vài lần đi chơi chung với Long và cô vợ hụt này. Nàng khá xinh xắn dễ thương, gốc Bắc Kỳ 54, nên giọng Hà Thành còn “ngàn năm văn vật” lắm. Cha mẹ cô là chủ một hảng thầu có máu mặt ở Nha Trang, nàng thì học xong tú tài thì theo nghiệp mẹ cha, kinh doanh, làm chủ mấy cái sạp vải trong chợ Đầm, và còn làm thêm cái nghề tay trái là theo bà mẹ thầu cung cấp thực phẩm cho khóa sinh trong các quân trường. Chính cái nghề phụ này mà cô nàng gặp và mết Long, một chàng trưởng phòng trẻ tuổi cao ráo đẹp trai.
Qua mấy năm tình yêu còn mặn nồng hơn nước biển Nha Trang, nhưng biết bà mẹ chê lính nghèo, nên nàng không dám mở lời. Cuối cùng thì nàng năn nỉ ông già. Cái đám hỏi là do chính ông đưa đường chỉ lối. Ông hiền lành tốt bụng, nhưng kẹt một nỗi là mọi việc bà vợ đều nắm quyền. Mà đã là vợ nắm quyền thì cái nhà sẽ trở thành vô phúc. Tôi đã từng nghĩ, miền Nam sụp đổ cũng có sự góp phần không nhỏ của những bà vợ mấy ông lớn ưa nắm quyền chồng,
Sau đám hỏi bất thành, ông già nó trở về Vĩnh Long, buồn và tủi thân nên bệnh cả mấy tháng trời. Nó bảo là vẫn nặng tình với cô con gái, nhưng rất hận bà già bắc kỳ giết giặc.………
Read moreTRỞ VỀ NGHỀ CŨ (Bác Sĩ Nguyễn Duy Cung)
Vài lời mở đầu
Tôi học dưới bác sĩ Nguyễn duy Cung vài lớp nhưng biết và nhớ tên bác sĩ Cung tuy chỉ có những thời gian gặp nhau ngắn ngủi khi thực tập ở nhà thương, bởi anh Cung người Nam, tác phong tư thái điềm đạm, mặt mày sáng sủa đẹp trai. Lúc ra trường anh Cung làm công chức bộ Y tế; tôi là dân Bắc kỳ di cư, bị trưng tập phục vụ trong quân đội một thời gian rồi giải ngũ vào ban giảng huấn trường Y khoa đại học Sài gòn, khu giải phẫu tiểu nhi bệnh viện Nhi đồng. Hai môi trường khác hẳn nhau. Chẳng bao giờ gặp. Đọc bài viết của anh Cung do bác sĩ Đặng Vũ Thúy Doan chuyển đi, thấy anh Cung là người đôn hậu, cũng trải qua những thăng trầm chìm nổi sau cuộc đổi đời tháng 4/1975 và cũng có những người bạn thân tốt như anh Chu bá Bằng đã từng ở Kontum với tôi một thời gian, nên tôi tính sẽ tìm gặp lại nói chuyện xưa cho vui. Ai ngờ anh đã quá vãng. Thật là điều đáng tiếc.
Bác sĩ Trần Xuân Ninh
**
…………..Sau khi tốt nghiệp bằng hành nghề của tiểu bang California và bằng giải phẫu của trường Loma Linda, trước khi rời nhà thương Loma Linda, GS Bruce Branson chủ nhiệm khoa Giải phẫu của Trung tâm Loma Linda, yêu cầu tôi trình bày tại Hội trường lớn của Trung tâm đề tài: “Cuộc vượt thoát bằng đường biển của một bác sĩ Giải phẫu Việt Nam, nguyên Tổng Quản Đốc Trung tâm Thực tập Y khoa Gia Định-Bệnh viện Nguyễn Văn Học, kiêm chủ nhiệm khoa Giải phẫu”..
Một đề tài không liên quan gì tới ngành chuyên môn, nhưng tôi biết được chủ ý của giáo sư là muốn cho tôi có cơ hội để nói lên ý chí của mình, bởi vì có ý chí thì mới có thành quả được, tôi cố gắng sắp xếp lại câu chuyện cho mạch lạc và trình bày bằng tất cả sự thật trong trái tim mình. . Sau buổi nói chuyện, cử tọa đứng dậy vỗ tay tán thưởng, và tự động xếp một hàng dài lên bắt tay, an ủi và tỏ lòng mến trọng tôi. Tôi được Giáo sư Branson trao cho một ngân phiếu 200 đồng tượng trưng tiền thù lao của Thuyết trình viên.
…………..Tôi đã tình nguyện hy sinh ở lại nhà thương Nguyễn Văn Học vào giờ phút chót để mổ cho hàng trăm thường dân bị trúng đạn pháo kích của CS, để rồi bị CS bắt ngay trong phòng mổ và bị đưa đi các trại tù cho đến chân tôi bị suy yếu vì thiếu dinh dưỡng.
Được tạm tha trở về nhà thương làm việc vì nhu cầu chuyên môn giải phẫu lồng ngực. Tôi vẫn một lòng tận tụy cho bệnh nhân không phân biệt giai cấp, giàu nghèo, mặc dù tôi phải làm việc trong phòng mổ một thời gian dài không lương với những tủi nhục chua xót của kẻ chiến bại bị phân biệt đối xử trong chế độ CS. Thỉnh thoảng tôi còn phải đến những nơi thật là hắc ám để trình diện, ban đêm tôi phải xách tầm vông và dây luộc ra ngồi dưới cột đèn đường Duy Tân, canh gác khu phố dưới sự giám sát của Công an. Nhà tôi ở cũng không yên ổn, cơ quan an ninh của phường tự tiện vô lục soát bất cứ lúc nào.
“Không có gì quý hơn độc lập- tự do”. Mỉa mai thay câu nói này lại đặt trong chánh sách đàn áp độc tài của Cộng Sản. . Người dân không còn sự lựa chọn nào khác hơn là ra đi để thoát khỏi gông cùm đó. Chúng tôi trân mình chịu đựng cho đến ngày vợ tôi tổ chức cho cả gia đình an toàn trốn được xuống Rạch Giá tìm đường vượt biển …Trải qua những gian nan thập tử nhất sanh trên biển cả bao la để được tới đảo và cuối cùng tới được bến bờ tự do trên đất Mỹ. Rồi tôi cố gắng học hành để được đặc biệt thâu nhận vô trường Đại học Loma Linda, trở lại nghề nghiệp cũ làm Bác sĩ Giải phẫu Y khoa.
MẦU SON CŨ (Trần Mộng Tú)
MẦU SON CŨ-Trần Mộng Tú
Người đàn bà trẻ tìm thấy đoạn văn viết ngắn dưới đây trên trang mạng riêng của Mẹ, bằng tiếng Việt Nam, khi chị vào máy tìm hồ sơ cá nhân của Mẹ để cung cấp cho “Nhà Già”. Chị đọc tiếng Việt không rành lắm, chữ hiểu, chữ không, Chị mang đoạn viết sang trang Google để dịch sang tiếng Anh cho thấu đáo hơn:
Tôi nhớ, cách đây hơn bốn mươi năm, khi bỏ nước ra đi, vốn liếng tôi mang theo trong túi hành lý có hai trăm ($200.-) Mỹ kim, và gần một ngàn đồng tiền Việt Nam Cộng Hòa. Có một tờ 500, một tờ 100 và vài tờ 20, vài tờ 5 đồng, tờ 1 đồng. Số tiền này để lẫn lộn vào nhau trong một cái phong bì. Cái phong bì nhét vào trong một cái túi vải trong đó có cuốn Kim Vân Kiều, cuốn Chinh Phụ Ngâm, một cái áo dài, hai bộ quần áo ngắn, cây son, cái lược. Đó là cái vốn vật chất cho một phụ nữ vừa bước vào tuổi 30, trên con đường di tản. Cái vốn tinh thần tôi mang theo được là cha mẹ, Bố 70 tuổi, Mẹ 65.
Bây giờ cha mẹ tôi đã theo nhau qua đời ở tuổi 80. Cái vốn vật chất tôi mang theo thì những đồng tiền VNCH chỉ còn lại vài tờ 1 đồng (Chúng thất lạc chứ không phải tôi tiêu mất) hai cuốn sách vẫn còn trên kệ, chiếc áo dài vẫn giữ trong ngăn kéo, mỗi độ Tết về lại được mang ra, cầm giơ lên, giũ xuống rồi ướm thử lại vào mình với cả nỗi ngậm ngùi. Cây son đã bạc màu, cái màu Terracotta ngọt ngào đã khô queo, đặt nhẹ lên đôi môi (nhưng không tô) ngậm ngùi nhớ lại ngày thật xa xôi đó, ai đã chọn cho màu son đẹp đến nao lòng, thế này! Nhớ lại kỷ niệm một lần tôi đi vắng, người yêu tôi tới nhà không gặp, đã cầm một thỏi son trên bàn phấn của tôi, viết lên mặt gương: “Em đâu rồi?” Tôi về đọc thấy hạnh phúc đến lịm người. Tôi giữ mấy chữ đó đến cả mấy tháng trên gương, lúc chùi đi,muốn khóc. Bây giờ mỗi lần soi (trong tưởng tượng) lại chiếc gương dĩ vãng cái hình ảnh của ba chữ đó vẫn lung linh trong ký ức tôi và vẫn “muốn khóc”. Thật là may mắn, tôi được trưởng thành trong một thế hệ chưa có điện thoại cầm tay, ngay cả đến điện thoại bàn, tư gia cũng hiếm có, vì nếu có,những người yêu nhau làm sao được hưởng những cảm xúc lãng mạn của mấy chữ viết bằng son môi trên mặt gương soi. Bây giờ vào những ngày cuối năm, chờ Tết đến, nhìn vào trong gương ở một ngôi nhà cách quê hương mình cả một đại dương, đôi khi, tôi ngậm ngùi hỏi khẽ: “Anh đâu rồi?”
Chị ngồi thần người ra khi đọc đoạn văn trên. Đoạn văn này chắc không phải Mẹ viết cho Bố, vì ngày tháng cả gần 40 năm về trước, câu cuối là: “Anh đâu rồi?” Bố lúc đó còn sống mà. Mẹ mình có mối tình này trước khi lấy Bố mình à? Mối tình này như thế đã hơn nửa thế kỷ trôi qua rồi.
Mẹ chị vừa bước qua tuổi 90, cụ đã bắt đầu lẫn, không tự săn sóc mình và không dùng máy móc được nữa.
Bố chị mới mất cách đây hai năm và Mẹ chị xuống tinh thần rất nhanh sau khi Bố mất. Bắt đầu là buồn bã, bỏ ăn, thiếu ngủ, sau đi tới trầm cảm.
Chị đi làm bán thời gian, giờ còn lại cả ngày chạy xe ngoài đường đưa đón mấy đứa nhỏ, hết trường lớp thì sinh hoạt sau giờ học. Chị không thể luôn ở bên Mẹ. Chị tìm được nhà già cho Mẹ rất gần trường học của con, lại gần nhà nữa, nên ngày nào cũng ghé Mẹ được, Mẹ chị chỉ cần trông thấy chị là cụ yên lòng.
Đúng rồi, Chị nhớ có được nghe loáng thoáng trong họ hàng là Mẹ có một mối tình chết trong chiến tranh trước khi lấy Bố Chị. Chị sinh ra và trưởng thành ở Mỹ, Bố chị là người bản xứ nên Chị không biết gì về chiến tranh Việt Nam cả, mặc dù có đại gia đình bên Mẹ là người Việt, được hưởng nhiều phong tục tập quán của người Việt, Chị vẫn thấy mình là một người bản xứ hơn là người Việt Nam. Chị tần ngần trước cái màn hình nhỏ, thấy thương Mẹ quá, Mẹ thân và yêu mình lắm, thế mà chẳng bao giờ Mẹ kể chuyện “ngày xưa của Mẹ” cho mình nghe. Không biết bây giờ Mẹ còn đủ minh mẫn để nhớ lại không?
Mấy ngày không ngủ được về cái trang Mẹ viết trong máy điện toán, Chị muốn làm một việc gì đó cho Mẹ vui và để trí nhớ Mẹ trở lại. Cuối cùng sau hai tuần lễ Chị nghĩ ra được một cách, và Chị thử xem có giúp Mẹ tỉnh táo hơn không? Chị lên mạng tìm màu son Terracotta, màu hồng của đất. Chị tìm mua được một cây son pha giữa màu hồng và màu nâu nhạt. Khi Chị có thỏi son trên tay, Chị cứ thử đi thử lại trên môi mình mấy lần, nhìn ngắm cái màu son hồng nhàn nhạt pha nâu, thật nhẹ nhàng và ấm áp. Chị nghĩ tới mối tình rất xa xưa của hai người còn rất trẻ ở một đất nước xa xăm nào đó. Rồi mối tình đó bị chết trong chiến tranh…. Bất giác Chị ứa hai hàng nước mắt, thương Mẹ và thương cả người thanh niên xa lạ nào đó.
Chị vào Viện Dưỡng Lão thăm Mẹ, Chị đưa Mẹ ra ngồi ở chiếc băng trong vườn hoa của viện. Đợi Mẹ ngồi năm mười phút, hỏi han Mẹ vài câu, chị lấy trong túi ra thỏi son đặt vào tay Mẹ khẽ nói:
“Me ơi! Con có cái này cho Mẹ.”
Mẹ chị cúi xuống nhìn thỏi son con mới đặt vào tay, chị vội giúp Mẹ mở nắp rồi vặn cây son lên cho Mẹ nhìn rõ màu hồng nâu nhàn nhạt của son.
Chị thấy Mẹ mình ngồi im lặng không nói gì, phải đến năm bảy phút sau Mẹ mới hỏi:
– Ai đưa cho con?
Chị bối rối mất mấy giây, rồi cũng nói được:
– Con tìm thấy trong ngăn kéo quần áo cũ của Mẹ.
Mắt Mẹ chị sáng hẳn lên, long lanh như có tra nước vào:
– Thật hả con?
– Còn tốt lắm mẹ ạ.
Chị nói xong, cầm thỏi son thoa nhẹ lên môi Mẹ, màu son hồng nhạt làm khuôn mặt Mẹ chị trông tươi hẳn lên. Chị thấy Mẹ khẽ nhắm mắt lại, Mẹ giơ tay nắm chặt bàn tay Chị, hai giọt lệ rất nhỏ nhưng rất long lanh ứa ra ở khóe mắt Mẹ. Chị vít đầu Mẹ ngả vào vai mình, nước mắt chị cũng ứa ra.
Buổi chiều đang xuống ở chung quanh hai người.
Trần Mộng Tú
Họ Đến Và Chết Vì Tự Do.
THọ đến không phải để tìm cảm hứng nghệ thuật. Họ đến để kể lại câu chuyện của tự do – câu chuyện mà chính người Việt đôi khi cũng quên mất phải kể bằng lòng biết ơn.
hời ấy, có một thế hệ lính Mỹ tuổi mười tám, đôi mươi, chưa hôn ai bao giờ, đã phải hôn đất Việt lần cuối. Có đứa ngã ở An Lộc, có đứa nằm lại Khe Sanh. Họ không biết rành tiếng Việt. Họ chẳng hiểu bánh tét với bánh chưng khác nhau ra sao. Nhưng họ hiểu một điều giản dị: có những nơi người ta bị giết chỉ vì không chịu cúi đầu. Và họ quyết không để điều ấy tiếp diễn, ít nhất là ở cái nơi gọi là Miền Nam Việt Nam.
Read moreNHỚ ƠN THẦY
BÂY GIỜ THÁNG MẤY - Từ Công Phụng
Cùng với Ngô Thuỵ Miên, nhạc sĩ Từ Công Phụng là 1 trong 2 nhạc sĩ hiếm hoi cả đời gần như chỉ viết tình ca, hoặc ít nhất là nổi tiếng chỉ với những bài tình ca với những giai điệu trữ tình, êm đềm và lãng mạn.
Nhạc sĩ Từ Công Phụng cho biết: Từ bước đầu bước lên nấc thang của âm nhạc thì tôi vẫn tự dặn lòng là tôi chọn con đường tình ca để tôi viết. Bởi tình ca là một điều vĩnh cửu, ngày nào còn những đôi tình nhân thì còn những bài tình ca để mà ca ngợi tình yêu từ thế hệ này đến thế hệ kia, không bao giờ chấm dứt cả, ngay cả mấy trăm năm qua, mấy ngàn năm qua.
Từ thập niên 1960-1970, dòng nhạc trữ tình miền Nam bắt đầu xuất hiện những nhân tố mới làm say mê giới thanh niên – sinh viên vốn yêu thích những bài tình ca (cả tình ca hạnh phúc lẫn những bài khổ đau) có giai điệu nhẹ nhàng, đó là các nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, Vũ Thành An, Lê Uyên Phương, Ngô Thuỵ Miên, và Từ Công Phụng, là những nhạc sĩ trưởng thành và tạo được danh tiếng trong làng văn nghệ Sài Gòn xưa. Họ là những người thừa kế dòng nhạc lãng mạn thời tiền ᴄhιến, nhưng cũng đã phá vỡ được những lối mòn khuôn sáo của dòng nhạc này, mang đến những hình tượng không còn lãng đãng xa vời nữa mà có sự gần gũi với tâm tư tình cảm của giới trẻ miền Nam trước năm 1975.
Read moreCon Gái Rượu
Có lẽ ba chữ “Con Gái Rượu” ngày nay đã biến mất lâu rồi trong cuộc sống dư thừa vật chất mà thiếu sự thương yêu. thêm vào đó “trọng nam khinh nữ” cũng không thể tồn tại. Nếu có thì chỉ còn là hoài niệm của các bậc cha mẹ mà thôi.
Read moreNHÀ THƠ QUANG DŨNG (Phạm Hiền Mây)
Nhà thơ Quang Dũng ( Bùi Đình Diệm)
Thương nhớ ơ hờ, thương nhớ ai
Sông xa từng lớp lớp mưa dài
Mắt kia em có sầu cô quạnh
Khi chớm thu về một sớm mai……
Nói đến Quang Dũng, trước tiên, là phải nói đến một người lính……..
Read moreBức Tranh (Xuân Ðỗ)
………- Anh nhớ liên lạc với em theo địa chỉ ở Hội An. Em cầu nguyện cho anh được an bình và chúng ta có ngày gặp lại nhau.
…….Em vẫn còn giữ bức tranh Chùa Cầu em tìm thấy trong phòng anh. Em sẽ giữ gìn bức tranh này cho anh, chờ ngày gặp lại anh….
…….Người thanh niên đi vào nhà trong, một lúc khá lâu trở ra, mang bức tranh trên hai tay, nói:
- Dì tôi trước khi mất có dặn, nếu ông có qua, gởi lại ông bức tranh này………
Read more
"CHO CON DEO SỢI XÍCH NHỎ, BỐ ƠI!
« Cho con đeo sợi xích nhỏ với, bố ơi… »
Câu nói đó đã xuyên thấu trái tim tôi.
Một lời nhắc nhẹ nhàng mà cũng thật tàn nhẫn dành cho tất cả những bậc làm cha mẹ.
- « Cho con đeo sợi xích nhỏ nữa », đứa bé thì thầm, đôi mắt đầy hy vọng lặng lẽ.
Sáng hôm đó chẳng khác gì bao buổi sáng khác:
- « Dậy đi! Rửa mặt! Chải tóc! Mặc áo len vào — nhanh lên! »
- « Không có thời gian ăn sáng đâu! Cầm lấy nước ép và đừng làm đổ đấy! »
- « Bố đã nói gì? Con lại làm đổ rồi… Bố hết chịu nổi rồi. Con chẳng bao giờ làm được cái gì cho ra hồn cả! »
Đứa bé im lặng.
Nó không dám gọi “bố” nữa.
Nó sợ.
Ở trường, nó không thể tập trung.
Luôn mơ màng. Luôn buồn bã.
Nó tự hỏi tại sao những đứa trẻ khác lại cười… còn nó thì không.
Sau đó, bằng chút can đảm còn sót lại, nó thì thầm:
- « Hôm nay cô giáo hỏi: “Bố con làm nghề gì?”… Con không biết phải trả lời sao. »
- « Bố huấn luyện chó », người cha trả lời mà không ngẩng đầu lên.
- « Bố dạy chúng điều gì? », đứa trẻ hỏi nhỏ xíu.
- « Dạy chúng biết nghe lời. Không phá phách. Biết bảo vệ. Dẫn đường cho người mù. Cứu người. Biết kiên nhẫn, dũng cảm, trung thành… Và tất cả những điều đó, không mong nhận lại gì cả. »
- « Thế bố làm thế nào? »
- « Bố cho chúng đeo một sợi xích nhỏ. Bố đi bên cạnh chúng. Nói chuyện dịu dàng. Sửa sai nhưng không làm đau. Và vuốt ve chúng… để chúng biết là bố không giận. Nhưng điều đó cần sự kiên nhẫn… rất nhiều kiên nhẫn. »
Cậu bé nuốt nước bọt, nước mắt lưng tròng.
Nó nhìn cha, giọng run rẩy:
- « Vậy… bố cũng cho con đeo sợi xích ấy đi…
Con muốn học với bố.
Sửa con mà đừng la hét.
Ôm con sau đó.
Hãy kiên nhẫn với con.
Con sẽ bảo vệ ngôi nhà. Con sẽ chăm sóc mọi người.
Và nếu một ngày nào đó… bố không còn nhìn thấy nữa, con sẽ là đôi mắt của bố.
Nhưng… hãy đeo cho con sợi xích ấy. »
Người cha bật khóc nức nở.
Và trong cái ôm đó… một sợi xích khác đã được tạo ra.
Vô hình. Được dệt bằng tình yêu, sự kiên nhẫn và dịu dàng.
Một sợi xích mà nếu ta biết giữ gìn… sẽ không bao giờ đứt.
Đừng bao giờ quên: trẻ con cần thời gian, sự dịu dàng và sự hiện diện.
Vì tình yêu… không phải để hét lên. Mà là để chứng minh bằng hành động.