"How many kidneys do we have?"(Djlee)

"How many kidneys do we have?"

 At a medical school, a professor looked at a student and asked,
"How many kidneys do we have?"

"Four!" the student answered.

"Four?" the professor replied, sounding proud and ready to embarrass the student. He was one of those teachers who enjoyed pointing out others' mistakes. Turning to his assistant, the professor said, "Bring some grass, because there’s a donkey in the room."

"And a coffee for me!" the student quickly added, speaking to the assistant.

The professor got very angry and threw the student out of the classroom. But that student was actually the well-known humorist Aparicio Torelly Aporelly (1895–1971), also called the 'Baron of Itararé.'

As he left the room, the student boldly corrected the angry professor:
"You asked me how many kidneys we have. We have four kidneys — two are mine and two are yours. The word ‘we’ means more than one person. Enjoy your coffee… and the grass is for you."

Djlee

  Chúng ta có bao nhiêu quả thận?

Tại một trường Y Khoa, một giáo sư nhìn vào một sinh viên và hỏi,

“Chúng ta có bao nhiêu quả thận?”

Người sinh viên trả lời:” bốn”

Bốn, ông giáo sư lập lại, giọng kiêu hãnh và sẵn sàng làm xấu hổ người sinh viên. Ông ta là một trong số những người thầy thích chỉ ra lỗi lầm của những người khác.

Quay sang ngưởi phụ tá, ông giáo sư nói: “Đem một ít cỏ vào đây, bởi vì có một con lừa trong phòng này”

“Và cà phê cho tôi”, người sinh viên nói nhanh thêm với người phụ tá.

Ông giáo sư nổi giận và đưổi người sinh viên ra khỏi lớp. Nhưng thật ra người sinh viên này đã là nhà khôi hài nổi tiếng Aparicio Torelly Aporelly ( 1895-1971) cũng còn được gọi là “Baron of Itararé”.

Người sinh viên khi ra khỏi lớp, mạnh dạn sửa sai ông giáo sư tức giận, :

Ông hỏi tôi: “ Chúng ta có bao nhiêu quả thận, Chúng ta có bốn quả thận- Hai qủa của tôi và hai quả của ông,. Chữ chúng ta có nghĩa là nhiều hơn một người. Hãy thưởng thức cà phê của ông ……và cỏ đó là cho ông.

Họ Đến Và Chết Vì Tự Do.

THọ đến không phải để tìm cảm hứng nghệ thuật. Họ đến để kể lại câu chuyện của tự do – câu chuyện mà chính người Việt đôi khi cũng quên mất phải kể bằng lòng biết ơn.

hời ấy, có một thế hệ lính Mỹ tuổi mười tám, đôi mươi, chưa hôn ai bao giờ, đã phải hôn đất Việt lần cuối. Có đứa ngã ở An Lộc, có đứa nằm lại Khe Sanh. Họ không biết rành tiếng Việt. Họ chẳng hiểu bánh tét với bánh chưng khác nhau ra sao. Nhưng họ hiểu một điều giản dị: có những nơi người ta bị giết chỉ vì không chịu cúi đầu. Và họ quyết không để điều ấy tiếp diễn, ít nhất là ở cái nơi gọi là Miền Nam Việt Nam.

Read more