………..Phải, người đang đứng trước mặt tôi là Nguyễn Tuân. Da mặt vàng úa và hơi phù nề. Cặp kính cận vành đồng rỉ xanh và hai gọng được thay bằng hai vòng dây gai xe. Cái miệng vẫn rộng nhưng không còn tươi nữa. Cặp môi nhợt nhạt vì thiếu máu. Như bừng tỉnh, tôi loạng choạng đứng dậy. Và hai chúng tôi ôm chặt lấy nhau lúc nào không biết. Phút chốc hai gương mặt dãi dầu, bầm dập khổ nạn trần gian, đẫm lệ….. Tôì thì thầm qua nước mắt:…
Read moreNỗi Lòng Chinh Phụ (Bát Sách)
Nỗi lòng chinh phụ- Bát Sách
Hồi ở Việt Nam, Bát Sách có 7 năm lính. Ngày đó Bát Sách còn độc thân, sống rất tự do, thoải mái, chỗ nào cũng là nhà, ở đâu cũng vui. Tuy phóng túng, ham vui và hời hợt, Bát Sách lại rất yếu lòng, nên có những phút nghẹn ngào xúc động mà suốt đời không quên được: đó là lúc thấy những người vợ tay xách, nách mang, lếch thếch từ quê lên thăm chồng mà không gặp, vì chồng đi hành quân; đó là lúc thấy những người vợ nuôi chồng bị thương, ban đêm nằm co quắp dưới chân giường, thao thức; đó là lúc thấy những người vợ trẻ, mặt mày hốc hác, đầu quấn khăn tang, lên nhận xác chồng, nghẹn ngào khóc không ra tiếng ... Nỗi khổ của người lính VNCH sách vở đã nói nhiều, ai cũng biết. Nhân ngày quân lực năm nay, Bát Sách muốn nói đến nỗi khổ của vợ lính, nỗi lòng chinh phụ. Bát Sách vốn mê thơ Đường, nên trích hầu quí vị mấy bài, mong rằng không đến nỗi làm quí vị thất vọng.
Mở đầu là bài của Vương Xương Linh, có lẽ ai cũng biết :
閨怨 Khuê oán
閨中少婦不知愁 Khuê trung thiếu phụ bất tri sầu
春日凝妝上翠樓。 Xuân nhật ngưng trang thướng thủy lâu,
忽見陌頭楊柳色, Hốt kiến mạch đầu dương liễu sắc,
悔教夫婿覓封侯 Hối giao phu tế mịch phong hầu.
王昌齡 Vương Xương Linh
(Thiếu phụ trong phòng khuê không biết sầu; ngày xuân trang điểm bước lên lầu thúy, chợt thấy màu dương liễu xanh tươi ở đầu đường, hối hận rằng đã khuyên chồng đi tìm ấn phong hầu)
Bát Sách dịch
Phòng khuê nàng chẳng biết sầu,
Ngày xuân trang điểm lên lầu lang thang,
Liễu tươi chợt thấy đầu đàng,
Hối sao lỡ dại khuyên chàng cầu danh.
Bài này âm điệu nhẹ nhàng, lời thơ trang nhã, quí phái, nỗi buồn của thiếu phụ chỉ thoang thoảng như làn gió xuân lùa qua mái tóc. Bát Sách có cảm tưởng rằng nàng chỉ thấy cô đơn chứ chưa nhớ chồng tha thiết. Trong Chinh Phụ Ngâm, Đặng Trần Côn có mượn 2 câu cuối của bài này mà bà Đoàn thị Điểm dịch như sau:
Chợt ngoảnh lại ngắm màu dương liễu,
Thà khuyên chàng đừng chịu tước phong.
Ngày xưa, phương tiện giao thông còn thô sơ, đi bộ, ngựa, hoặc thuyền, làm gì có xe bus, xe lửa, phi cơ như bây giờ. Chồng đi lính thú ở xa, việc đi thăm là thiên nan vạn nan; lại không có điện thoại viễn liên để lâu lâu tỉ tê tâm sự, do đó các nàng chinh phụ chỉ còn cách gặp chàng trong giấc mộng.
Bát Sách dẫn 2 bài thơ Đường nói về giấc mộng của những người vợ trẻ:
伊州歌-春怨 Y Châu ca - Xuân oán
打起黃鶯兒, Đả khởi hoàng oanh nhi,
莫教枝上啼 Mạc giao chi thượng đề,
啼時驚妾夢, Đề thời kinh thiếp mộng,
不得到遼西 Bất đắc đáo Liêu Tê (Tây)
金昌緒 Kim Xương Tự
(Hãy đuổi con chim oanh vàng, đừng để nó hót trên cành cây. Khi hót nó làm kinh động giấc mơ của thiếp, làm thiếp không đến được Liêu Tây để gặp chàng)
Trong ấn bản ở Việt Nam, Thầy Trần trọng San mở đầu bài dịch bằng câu: “Đuổi giùm hộ thiếp con oanh”, Bát Sách rất thích. Trong ấn bản mới ở Canada, Thầy đổi lại như sau:
Đuổi giùm đi cái oanh vàng,
Đừng cho nó hót rộn ràng trên cây,
Làm tan vỡ giấc mơ này,
Thiếp không đến được Liêu Tây với chàng.
Bài này lời đẹp, tình ý nhớ nhung thật nhẹ nhàng, ngây thơ, Bát Sách đoán thiếu phụ còn rất trẻ, và con nhà giàu vì ngôn ngữ cử chỉ của nàng vừa nũng nịu, vừa quí phái. Giấc mơ của nàng cũng nhẹ nhàng như lời thơ, không có tha thiết, đam mê như nàng chinh phụ của Trương Trọng Tố trong bài Xuân khuê tứ:
春閨思 Xuân Khuê Tứ
裊裊城邊柳, Niểu niểu thành biên liễu,
青青陌上桑。 Thanh thanh mạch thượng tang,
提籠忘採葉。 Đề lung vong thái diệp,
昨夜夢漁陽。 Tạc dạ mộng Ngư dương.
張仲素 Trương trọng Tố
(Người chồng đồn trú tại Ngư Dương. Người vợ là một thôn nữ, ngày ngày ra đồng hái dâu nuôi tằm. Hôm nay một mình giữa thiên nhiên bao la, trước phong cảnh hữu tình, nàng lơ đãng quên cả công việc (hái lá dâu) lòng còn ngơ ngẩn vì giấc mộng đêm qua, được tới Ngư Dương gặp chàng ...)
Nỗi nhớ nhung của nàng đậm đà hơn, ray rứt hơn, có ngụ ý đến lòng chung thủy và cả tình chăn gối. Bát Sách mê bài này lắm và dịch như sau đây, mượn lời của Kiều và Chinh Phụ Ngâm:
Bên thành tơ liễu thướt tha,
Ngàn dâu xanh ngắt là đà trên nương,
Quên hái lá, dạ vấn vương,
Đêm qua mộng tới Ngư Dương gặp chàng.
Nàng chinh phụ của Trần Ngọc Lan thực tế hơn, không có mộng mị, nhớ thương vớ vẩn, mà thương chồng bằng hành động. Thấy gió tây lạnh lùng thổi, nàng may áo gởi ra biên cương cho chồng. Nàng viết thư mà lệ rơi tầm tã, chỉ sợ áo đến không kịp.
寄夫 Ký phu
夫戍邊關妾在吳, Phu thú biên quan thiếp tại Ngô
西風吹妾妾憂夫 Tây phong xuy thiếp, thiếp ưu phu,
一行書信千行淚, Nhất hàng thư tín, thiên hàng lệ,
寒到君邊衣到無? Hàn đáo quân biên, y đáo vô.
陳玉蘭 Trần Ngọc Lan
(Chồng làm lính thú tại quan ải biên thùy, thiếp ở đất Ngô. Gió tây thổi vào thiếp, thiếp lo lắng cho chồng. Một hàng thư, ngàn hàng lệ. Lạnh đã đến biên cương rồi, áo có đến không?)
Bài này ý tình chan chứa, thật cảm động, nhưng lời thơ thì không được mỹ lệ, bay bướm như mấy bài trước, do đó Bát Sách dịch thoát ý theo thể lục bát cho có vẻ Việt Nam :
Võ vàng em ở đất Ngô,
Anh đi gìn giữ cõi bờ xa xôi,
Gió tây thổi đến tơi bời,
Làm em lo lắng cho người quan san,
Viết thư mà dạ ngổn ngang,
Một hàng thư cả hàng ngàn lệ rơi,
Biên cương giờ đã lạnh rồi,
Áo kia biết kịp đến nơi cho chàng?
Người con gái chỉ có một thời xuân sắc, tựa như đóa hoa phù dung, sớm nở tối tàn ... sự chờ đợi làm da thêm nhăn, mắt thêm quầng, mái tóc bớt mịn màng, óng ả. Mối ưu tư chính của chinh phụ là sự lo sợ cho dung nhan tàn tạ ... Bát Sách xin dẫn 2 bài:
自君之出矣其二 Tự quân chi xuất hỹ kỳ 2
自君之出矣 Tự quân chi xuất hỹ
不復理殘機 Bất phục lý tàn ky (cơ)
思君如滿月, Tư quân như nguyệt mãn,
夜夜減清輝 Dạ dạ giảm quan huy
張九齡 Trương cữu Linh
(Từ khi chàng ra đi, thiếp không còn sửa sang khung cửi cũ, nhớ chàng như bóng trăng đầy, đêm đêm bớt dần ánh sáng.)
Lúc đầu đọc bài này, Bát Sách thấy ngang dạ vì cách ví von của tác giả: nàng nhớ chàng mà càng ngày càng giảm thì nguy quá, chẳng lẽ xa mặt cách lòng? Nỗi thắc mắc của Bát Sách được gia phụ giải thích như sau: Nàng chinh phụ lúc này đang độ xuân thì, xinh đẹp mỹ miều như trăng tròn. Nếu nàng phải sống cô đơn, mỏi mòn chờ đợi chinh phu thì nhan sắc của nàng sẽ dần tàn phai như mảnh trăng kia, mỗi ngày một khuyết... Nghe ra có vẻ hợp tình, hợp lý. Tại ông thi sĩ họ Trương làm thơ khó, hay tại Bát Sách lờ quờ? Có lẽ tại cả hai. Đây là bản dịch của Bát Sách:
Từ anh cất bước lên đàng
Từ anh cất bước lên đàng
Chiếc khung cửi cũ chẳng màng nhúng tay
Giờ em như mảnh trăng đầy,
Đêm đêm thương nhớ hao gầy dung nhan.
Trong bài Khuê Tình của Lý Bạch, chinh phụ nói rõ ý hơn: Chàng đi xa em cô đơn, sầu muộn, đến nỗi dệt gấm mà lòng ngổn ngang, khêu đèn mà nước mắt chan hòa. Em tiều tụy đến nỗi soi gương không nhận ra mình, huống hồ khi chàng trở về, liệu có nhận ra em? Có còn yêu em như thuở trước? Đây là 4 câu cuối của bài thơ:
---
織錦心草草, Chức cẩm tâm thảo thảo,
挑燈淚斑斑。 Khiêu đăng lệ ban ban,
窺鏡不自識, Suy kính bất tự thức,
況乃狂夫還。 Huống nãi cuồng phu hoàn.
閨情李白 Khuê Tình, Lý Bạch
Bát Sách dịch:
Ngồi dệt gấm, dạ ngổn ngang,
Khêu đèn mà lệ dâng tràn lung linh
Soi gương chẳng nhận ra mình
Ngày chàng trở lại, biết tình còn chăng?
Thành thật mà nói, những bài thơ Đường tuy rất hay, nhẹ nhàng, bay bướm và thơ mộng, nhưng không nói được những nỗi vất vả, sự hy sinh, cái tài đảm đang của người chinh phụ, đã thay chồng, một mình quán xuyến việc nhà ...Trong Chinh Phụ Ngâm của Đặng Trần Côn, bản dịch của Đoàn thị Điểm, chỉ mấy câu mà nói lên được hết những nỗi nhọc nhằn của chinh phụ:
Ngọt bùi thiếp đã hiếu nam,
Dạy con đèn sách thiếp làm phụ thân,
Nay một thân nuôi già dạy trẻ
Vả lại cái khổ của vợ lính đâu phải chỉ có sự cô đơn, vất vả, đâu phải chỉ có nhớ thương, đâu phải chỉ có lo nhan sắc tàn phai ... chiến tranh mãnh liệt và tàn khốc quá, tính mạng người lính như chỉ mành treo chuông. Cái khổ nhất của chinh phụ là nỗi thấp thỏm, hoang mang, không biết chồng mình nằm xuống lúc nào !! Khổ nhưng vẫn can đảm chịu đựng, và can đảm chấp nhận sự thật khi bất hạnh xảy đến cho chồng. Bát Sách xin ngã mũ trước những nàng chinh phụ Việt Nam.
Đừng để tình thương trễ hẹn (ĐXT)
“Đừng để tình thương trễ hẹn”
Sau 21 năm chung sống, một buổi tối vợ tôi nói nhỏ nhẹ:
– Anh nên đưa một người phụ nữ khác đi ăn tối và xem ciné.
Tôi trố mắt. Cô ấy mỉm cười:
– Em yêu anh, nhưng em biết người ấy cũng thương anh, và bà đang mong mỏi được có một chút thời gian bên anh.
Người phụ nữ đó là má tôi, người đã mang nặng đẻ đau ra tôi. Má tôi là goá phụ đã 19 năm. Từ ngày ba mất, má sống một mình trong căn nhà nhỏ ở ngoại ô. Tôi bận bịu với công việc, với vợ và 3 đứa con, nên thỉnh thoảng lắm mới chạy qua thăm má một buổi.
Má tôi chẳng hề than thở, chỉ hay gọi điện hỏi vu vơ:
- “Thằng Tí, thằng Tèo, con Bông nó học có giỏi không con?” hoặc “Má nghe con bị cảm phải không?”
Thế là tôi nghe lời vợ, gọi má mời đi ăn tối. Má bắt máy lúc trời đã khá khuya, trăng thượng tuần đã treo ngoài cửa sổ:
– Có chuyện gì vậy con? Con bị bịnh hả?
Tôi bật cười:
– Không, con chỉ muốn mời má đi ăn tối với con, chỉ hai mẹ con mình thôi.
Bên kia điện thoại yên lặng một hồi lâu. Rồi má nhẹ nhàng đáp:
– Má muốn chớ. Má muốn dữ lắm.
Tối thứ Sáu đó, tôi ghé nhà đón má. Vừa bước xuống xe, tôi thấy má đứng chờ trước cửa. Má mặc chiếc áo dài màu tím nhạt, tóc uốn gọn, môi điểm chút son. Ánh mắt má sáng rỡ như con gái thời mới lớn.
– Má nói với mấy bà bạn là má sắp đi ăn tối với thằng con trai bảnh nhất xóm. Họ khoái lắm, đòi nghe má kể lại bữa ăn nầy.
Tôi đưa má ghé một nhà hàng nhỏ, không sang nhưng ấm cúng. Má khoác tay tôi như thể tôi là vị quan lớn đang dẫn mẹ đi dạ tiệc. Ngồi vào bàn, má mở thực đơn ra rồi đặt xuống, mỉm cười:
– Má già rồi, mắt mờ, đọc chữ nhỏ không thấy nữa.
Tôi cầm lấy tờ thực đơn, đọc từng món cho má nghe. Má ngước nhìn tôi, ánh mắt chan chứa yêu thương:
– Ngày xưa, má đọc thực đơn cho con ở quán cơm gà Siu Siu gần chợ An Đông. Bữa nay tới phiên con rồi hén.
Chúng tôi ăn uống và trò chuyện. Chuyện chẳng có gì quan trọng: vài mẫu tin trong nhà, mấy món thuốc cảm, mấy người bạn già của má… Nhưng với tôi, buổi tối đó có điều gì đó thật ấm áp, thật thân thương. Chúng tôi nói cười đến độ quên cả giờ đi xem phim như dự định.
Trên đường về, má siết tay tôi:
– Má muốn đi ăn tối với con một lần nữa. Nhưng kỳ sau cho má đãi nghe. Má mời.
Về tới nhà, vợ tôi hỏi:
– Tối nay vui không anh?
Tôi gật đầu, giọng nghẹn ngào:
– Vui lắm. Hơn cả những gì em có thể tưởng tượng.
Vài hôm sau, má tôi đột ngột ra đi vì cơn đau tim. Tin như sét đánh. Tôi chưa kịp mời má lần thứ hai. Chưa kịp nói với má hết những điều tôi cất giữ trong lòng bao lâu nay.
Ít lâu sau, tôi nhận được một phong bì từ nhà hàng hôm đó. Bên trong là tờ hóa đơn đã thanh toán, và một mảnh giấy nhỏ với dòng chữ xiêu vẹo quen thuộc:
“Má trả trước cho hai phần ăn – một cho con, một cho vợ con. Má không biết mình còn sống để đi nữa hay không, nhưng má muốn làm vậy. Con sẽ không bao giờ biết buổi tối đó có ý nghĩa đến dường nào với má.
Má thương con.”
Tôi cầm mảnh giấy áp vào ngực trái chỗ trái tim mà nước mắt tuôn không dứt. Lòng tôi trào dâng cảm giác vừa hối hận, vừa biết ơn, vừa thương đau đến nghẹn ngào.
Tới lúc đó, tôi mới thấm:
Trong cuộc đời này, có những điều phải làm đúng lúc vì lúc khác nhiều khi không bao giờ đến.
Nhiều người con – trong đó có tôi – thường biện hộ cho sự thờ ơ bằng cái cớ “bận quá”. Công việc, con cái, cuộc sống, bao thứ ràng buộc khiến ta bỏ quên một người phụ nữ già nua lặng lẽ ở cuối con đường tĩnh lặng, ngồi bên tách trà nguội ngắt, trông ra ngoài cổng mỗi chiều Chủ Nhật.
Chúng ta vội vã chạy theo bao điều gọi là “trách nhiệm”, mà quên rằng người mẹ già đâu cần gì cao sang, chỉ cần một cuộc gọi, một cái ôm, một buổi cơm chung.
Có những đứa con giờ đây thành đạt, chức tước đầy mình, nhưng mỗi lần về quê, gặp mẹ thì đứng ngoài sân gọi với vô:
– Má khỏe không? Con bận quá, ghé một chút rồi con đi liền.
Rồi đi.
Rồi mất má.
Rồi ngồi mà tiếc ngẩn ngơ.
Người Sài Gòn xưa thường nói:
“Mẹ còn là còn tất cả.”
Vậy mà mấy ai trân quý?
Một bó hoa ngày Vu Lan không đủ thay cho những tháng năm mẹ lủi thủi một mình.
Một lời chúc trên Facebook không đủ để xoa dịu tuổi già đơn chiếc. Và một lần về thắp nhang cũng không làm nguôi đi trái tim mẹ đã thôi đập vì thương nhớ.
Nếu bạn còn mẹ, đừng chờ lâu hơn nữa. Đừng viện lý do để hẹn “tuần sau”, “tháng sau”, “khi nào rảnh”… Thời gian không chờ đợi ai. Nếu bạn bận rộn với gia đình nhỏ của mình, hãy nhớ rằng bạn có được gia đình ấy cũng từ vòng tay mẹ.
Đừng để một ngày nào đó bạn cũng ôm một mảnh giấy có vài dòng chữ run run, rồi ngồi khóc như một đứa trẻ.
Hãy nắm tay mẹ đi ăn một bữa cơm. Hãy để mẹ chọn món. Hãy lắng nghe câu chuyện không đầu không đuôi mà mẹ hay kể. Hãy để lòng bạn mở ra, như cánh cửa cũ kỹ của căn nhà tuổi thơ, nơi có người mẹ đứng ngóng con về…
Mẹ và con.
Một chuyện tưởng bình thường, mà hóa ra là phép màu.
Đừng để tình thương trễ hẹn.
ĐXT
Những Mảnh Vỡ (Hồ Thụy Mỹ Hạnh , Đặc San Lâm Viên)
…………Vì tôi hiểu thứ gì đã vụt mất khỏi tầm tay thì đừng nên phí sức đuổi bắt chỉ làm ta đuối sức, đó là lý do tôi dừng lại để lắng nghe lòng tôi nghĩ gì! Chàng không hề hiểu tôi, trong khi con người đến một tuổi nào đó ai cũng chỉ cần một người hiểu, lắng nghe mình hơn là một người yêu mình, chúng tôi không còn trẻ nữa...
………Có những người khi quay lưng trong sự im lặng họ không để lại một lời dù là lời chào từ biệt, có những mối tình người ta rời khỏi nhau không phải vì họ hết yêu mà vì không muốn phải đau lòng hơn nữa, đó là trường hợp của tôi và Văn!
Read moreDính Như Sam (Song Thao)
Trong một lần tới thăm Hải Học Viện Nha Trang cách đây khoảng vài chục năm, tôi đã thấy một cặp sam sống trong một lồng kính. Phải thú nhận là tôi rất ngạc nhiên. Chúng dính vào nhau, một con trên một con dưới. “Dính như sam” thì tôi thuộc nằm lòng nhưng không ngờ chúng dính cứng như vậy. Dò hỏi nhân viên của Viện, tôi được cho biết hai con dính vào nhau như vậy suốt ngày đêm. ……
Chuyện dính nhau khắng khít như vậy được người đời tôn vinh, như biểu tượng của sự chung tình. Chẳng vậy mà nhiều nước có những truyền thuyết về sự chung thủy này……
Read moreNguồn cội xót xa (Phạm Tín An Ninh)
- Mày biết không, nghe con bồ tao bật đèn xanh, bảo là đã được sự đồng ý của bố mẹ, ông già tao với mấy bà dì từ Vĩnh Long khăn gói ra Nha Trang xin làm lễ hỏi trước một tuần rồi làm đám cưới. Sợ không môn đăng hộ đối, tao phải nhờ ông đại tá chỉ huy phó dẫn nhà trai đến nói chuyện với ông bà. Ông chồng thì vui vẻ tay bắt mặt mừng, tao thấy đời cũng còn lên hương. Tới lúc mọi người đứng vào vị trí “thao diễn nghỉ”, bà vợ mới nghiêm mặt phán cho một câu làm tao muốn xỉu luôn tại chỗ.
- Câu gì mà ghê gớm như lời chúc tết của “bác” trước tết Mậu Thân vậy? Tôi đùa.
- Bà hỏi ông già tao: Ông hỏi con trai của ông, là lương tháng của cậu ta có đủ cho con gái tôi mua xà phòng giặt quần lót nó hay không mà đòi cưới với hỏi.
Có vài lần đi chơi chung với Long và cô vợ hụt này. Nàng khá xinh xắn dễ thương, gốc Bắc Kỳ 54, nên giọng Hà Thành còn “ngàn năm văn vật” lắm. Cha mẹ cô là chủ một hảng thầu có máu mặt ở Nha Trang, nàng thì học xong tú tài thì theo nghiệp mẹ cha, kinh doanh, làm chủ mấy cái sạp vải trong chợ Đầm, và còn làm thêm cái nghề tay trái là theo bà mẹ thầu cung cấp thực phẩm cho khóa sinh trong các quân trường. Chính cái nghề phụ này mà cô nàng gặp và mết Long, một chàng trưởng phòng trẻ tuổi cao ráo đẹp trai.
Qua mấy năm tình yêu còn mặn nồng hơn nước biển Nha Trang, nhưng biết bà mẹ chê lính nghèo, nên nàng không dám mở lời. Cuối cùng thì nàng năn nỉ ông già. Cái đám hỏi là do chính ông đưa đường chỉ lối. Ông hiền lành tốt bụng, nhưng kẹt một nỗi là mọi việc bà vợ đều nắm quyền. Mà đã là vợ nắm quyền thì cái nhà sẽ trở thành vô phúc. Tôi đã từng nghĩ, miền Nam sụp đổ cũng có sự góp phần không nhỏ của những bà vợ mấy ông lớn ưa nắm quyền chồng,
Sau đám hỏi bất thành, ông già nó trở về Vĩnh Long, buồn và tủi thân nên bệnh cả mấy tháng trời. Nó bảo là vẫn nặng tình với cô con gái, nhưng rất hận bà già bắc kỳ giết giặc.………
Read moreOBAMA'S RESPONSE MADE TRUMP RETHINK EVERYTHING .//. BARACK OBAMA
Obama trả lời làm Trump đớ lưỡi
BÂY GIỜ THÁNG MẤY - Từ Công Phụng
Cùng với Ngô Thuỵ Miên, nhạc sĩ Từ Công Phụng là 1 trong 2 nhạc sĩ hiếm hoi cả đời gần như chỉ viết tình ca, hoặc ít nhất là nổi tiếng chỉ với những bài tình ca với những giai điệu trữ tình, êm đềm và lãng mạn.
Nhạc sĩ Từ Công Phụng cho biết: Từ bước đầu bước lên nấc thang của âm nhạc thì tôi vẫn tự dặn lòng là tôi chọn con đường tình ca để tôi viết. Bởi tình ca là một điều vĩnh cửu, ngày nào còn những đôi tình nhân thì còn những bài tình ca để mà ca ngợi tình yêu từ thế hệ này đến thế hệ kia, không bao giờ chấm dứt cả, ngay cả mấy trăm năm qua, mấy ngàn năm qua.
Từ thập niên 1960-1970, dòng nhạc trữ tình miền Nam bắt đầu xuất hiện những nhân tố mới làm say mê giới thanh niên – sinh viên vốn yêu thích những bài tình ca (cả tình ca hạnh phúc lẫn những bài khổ đau) có giai điệu nhẹ nhàng, đó là các nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, Vũ Thành An, Lê Uyên Phương, Ngô Thuỵ Miên, và Từ Công Phụng, là những nhạc sĩ trưởng thành và tạo được danh tiếng trong làng văn nghệ Sài Gòn xưa. Họ là những người thừa kế dòng nhạc lãng mạn thời tiền ᴄhιến, nhưng cũng đã phá vỡ được những lối mòn khuôn sáo của dòng nhạc này, mang đến những hình tượng không còn lãng đãng xa vời nữa mà có sự gần gũi với tâm tư tình cảm của giới trẻ miền Nam trước năm 1975.
Read moreCon Gái Rượu
Có lẽ ba chữ “Con Gái Rượu” ngày nay đã biến mất lâu rồi trong cuộc sống dư thừa vật chất mà thiếu sự thương yêu. thêm vào đó “trọng nam khinh nữ” cũng không thể tồn tại. Nếu có thì chỉ còn là hoài niệm của các bậc cha mẹ mà thôi.
Read moreBức Tranh (Xuân Ðỗ)
………- Anh nhớ liên lạc với em theo địa chỉ ở Hội An. Em cầu nguyện cho anh được an bình và chúng ta có ngày gặp lại nhau.
…….Em vẫn còn giữ bức tranh Chùa Cầu em tìm thấy trong phòng anh. Em sẽ giữ gìn bức tranh này cho anh, chờ ngày gặp lại anh….
…….Người thanh niên đi vào nhà trong, một lúc khá lâu trở ra, mang bức tranh trên hai tay, nói:
- Dì tôi trước khi mất có dặn, nếu ông có qua, gởi lại ông bức tranh này………
Read more
"CHO CON DEO SỢI XÍCH NHỎ, BỐ ƠI!
« Cho con đeo sợi xích nhỏ với, bố ơi… »
Câu nói đó đã xuyên thấu trái tim tôi.
Một lời nhắc nhẹ nhàng mà cũng thật tàn nhẫn dành cho tất cả những bậc làm cha mẹ.
- « Cho con đeo sợi xích nhỏ nữa », đứa bé thì thầm, đôi mắt đầy hy vọng lặng lẽ.
Sáng hôm đó chẳng khác gì bao buổi sáng khác:
- « Dậy đi! Rửa mặt! Chải tóc! Mặc áo len vào — nhanh lên! »
- « Không có thời gian ăn sáng đâu! Cầm lấy nước ép và đừng làm đổ đấy! »
- « Bố đã nói gì? Con lại làm đổ rồi… Bố hết chịu nổi rồi. Con chẳng bao giờ làm được cái gì cho ra hồn cả! »
Đứa bé im lặng.
Nó không dám gọi “bố” nữa.
Nó sợ.
Ở trường, nó không thể tập trung.
Luôn mơ màng. Luôn buồn bã.
Nó tự hỏi tại sao những đứa trẻ khác lại cười… còn nó thì không.
Sau đó, bằng chút can đảm còn sót lại, nó thì thầm:
- « Hôm nay cô giáo hỏi: “Bố con làm nghề gì?”… Con không biết phải trả lời sao. »
- « Bố huấn luyện chó », người cha trả lời mà không ngẩng đầu lên.
- « Bố dạy chúng điều gì? », đứa trẻ hỏi nhỏ xíu.
- « Dạy chúng biết nghe lời. Không phá phách. Biết bảo vệ. Dẫn đường cho người mù. Cứu người. Biết kiên nhẫn, dũng cảm, trung thành… Và tất cả những điều đó, không mong nhận lại gì cả. »
- « Thế bố làm thế nào? »
- « Bố cho chúng đeo một sợi xích nhỏ. Bố đi bên cạnh chúng. Nói chuyện dịu dàng. Sửa sai nhưng không làm đau. Và vuốt ve chúng… để chúng biết là bố không giận. Nhưng điều đó cần sự kiên nhẫn… rất nhiều kiên nhẫn. »
Cậu bé nuốt nước bọt, nước mắt lưng tròng.
Nó nhìn cha, giọng run rẩy:
- « Vậy… bố cũng cho con đeo sợi xích ấy đi…
Con muốn học với bố.
Sửa con mà đừng la hét.
Ôm con sau đó.
Hãy kiên nhẫn với con.
Con sẽ bảo vệ ngôi nhà. Con sẽ chăm sóc mọi người.
Và nếu một ngày nào đó… bố không còn nhìn thấy nữa, con sẽ là đôi mắt của bố.
Nhưng… hãy đeo cho con sợi xích ấy. »
Người cha bật khóc nức nở.
Và trong cái ôm đó… một sợi xích khác đã được tạo ra.
Vô hình. Được dệt bằng tình yêu, sự kiên nhẫn và dịu dàng.
Một sợi xích mà nếu ta biết giữ gìn… sẽ không bao giờ đứt.
Đừng bao giờ quên: trẻ con cần thời gian, sự dịu dàng và sự hiện diện.
Vì tình yêu… không phải để hét lên. Mà là để chứng minh bằng hành động.
Người Đàn Ông Vừa Ly Dị Vợ (Kiều Thị An Giang)
………Khi cuộc chia tay diễn ra, anh nhận nuôi cả hai đứa. Cô không phản đối.
Cô bảo: “Anh không biết dạy con đâu.”
Anh im lặng. Vì anh biết, có những điều không thể dạy bằng sách.
Rồi những điều anh từng cố che giấu bắt đầu rơi ra như rỉ sắt.
Cô viết một bài tiểu luận dài bảy trang, đăng trên một tờ báo văn chương Đức, kể về “sự áp bức vô hình trong gia đình Á Đông”, về người chồng “trầm lặng nhưng độc đoán, ngọt ngào nhưng gia trưởng.”
Anh đọc mà không nhận ra mình. Nhưng rồi anh nhớ lại, có lần, cô bảo: “Văn chương là thứ cho phép mình giết người mà không bị kết án.”…….
Read moreNHẬT BẢN TẠO RA MÁU NHÂN TẠO PHÙ HỢP VỚI MỌI NGƯỜI (UYÊN HỒ)
NHẬT BẢN TẠO RA MÁU NHÂN TẠO PHÙ HỢP VỚI MỌI NGƯỜI
– BƯỚC TIẾN CÓ THỂ CỨU SỐNG HÀNG TRIỆU NGƯỜI
Một nhóm nhà khoa học Nhật Bản vừa tạo ra một thành tựu y học có thể cứu sống hàng triệu người:
Máu nhân tạo phổ thông , không cần phân biệt nhóm máu, có thể sử dụng ngay trong cấp cứu.
MÁU NHÂN TẠO LÀ GÌ?
Không phải máu thật , nhưng có thể làm nhiệm vụ như máu thật:
- Tạo từ hemoglobin , thành phần mang oxy trong hồng cầu người
- Bao bọc bằng lớp màng sinh học đặc biệt, bảo vệ khỏi phản ứng miễn dịch
- Không chứa virus hay vi khuẩn
- Không gây dị ứng , phù hợp với mọi người
NHỮNG ƯU ĐIỂM VƯỢT TRỘI
1. Dùng cho tất cả mọi người :
- Không cần xét nghiệm nhóm máu A, B, AB, O
- Ai cũng có thể dùng an toàn , nhanh chóng , không chờ đợi
2. Bảo quản siêu lâu :
- 2 năm ở nhiệt độ phòng
- 5 năm nếu giữ lạnh
- Trong khi máu người chỉ để được khoảng 42 ngày
3. Dễ triển khai trong cấp cứu :
- Không cần nhóm máu
- Dùng ngay tại hiện trường tai nạn, thiên tai, chiến tranh
- Rất cần thiết cho những nơi xa xôi, nơi không thể tiếp cận máu hiến kịp thời.”
THỬ NGHIỆM LÂM SÀNG – TIẾN ĐỘ RA SAO?
- Tháng 3/2025: Bắt đầu thử nghiệm lâm sàng tại Nhật Bản
- Người dẫn đầu: GS. Hiromi Sakai ( Đại học Y Nara)
- Liều dùng thử: 100–400ml trên 16 người khỏe mạnh
- Thử nghiệm nhỏ trước đó (2022) không có tác dụng phụ nghiêm trọng
TÁC ĐỘNG TOÀN CẦU – NẾU THÀNH CÔNG
- Giảm áp lực thiếu máu hiến trên toàn thế giới
- Tăng khả năng cấp cứu tức thời không cần xét nghiệm
- Cứu người tại vùng sâu vùng xa, chiến trường, thiên tai .
- Đảm bảo nguồn máu sạch , không lo truyền nhiễm
- Giảm chi phí bảo quản, lưu trữ, xử lý máu
KẾ HOẠCH TƯƠNG LAI
- Mục tiêu: Đưa vào sử dụng thực tế từ năm 2030
- Hứa hẹn cứu sống hàng triệu người mỗi năm
- Thay đổi hoàn toàn cách cấp cứu và truyền máu hiện nay.
TẠI SAO ĐÂY LÀ MỘT ĐỘT PHÁ?
Khi một phát minh vừa giúp giải quyết khủng hoảng y tế, vừa đơn giản hóa hệ thống truyền máu, vừa dùng được cho tất cả mọi người , thì đó không chỉ là một bước tiến khoa học…
Mà còn là một giải pháp nhân đạo , mang tính toàn cầu , đặt sự sống con người lên hàng đầu.
UYÊN TIN RẰNG NHỮNG NGƯỜI CÓ ĐỨC TIN… ÍT NHIỀU SẼ THẮC MẮC CÂU HỎI NÀY.
“Máu là sự sống , mà sự sống là điều thiêng liêng.
Vậy tạo ra máu nhân tạo có đi ngược lại với Tạo Hóa không?”
Với tất cả sự cẩn trọng và tấm lòng tìm hiểu,
Uyên xin chia sẻ góc nhìn cá nhân của mình như sau:
Máu nhân tạo không phải là máu thật:
- Không có linh hồn, không có tế bào sống…
- Không thể tái tạo hay nuôi dưỡng sự sống lâu dài
- Chỉ là một công cụ tạm thời , mô phỏng vai trò vận chuyển oxy.
- Giữ người bệnh sống sót đến khi được điều trị
TƯƠNG TỰ NHƯ NHIỀU THIẾT BỊ Y TẾ KHÁC
- Máy thở không thay thế phổi,
nhưng giúp duy trì hơi thở
- Máy khử rung tim không phải trái tim,
nhưng khởi động nhịp đập
- Máu nhân tạo không thay thế máu sống,
nhưng giữ được sự sống
Và đó chính là bản chất của y học: cứu người
ĐIỀU QUAN TRỌNG NHẤT LÀ MỤC ĐÍCH
Nếu một công nghệ được tạo ra:
Không phải để thách thức giới hạn sự sống
Không phải để “tạo ra sự sống”, mà là để gìn giữ sự sống được ban cho.. Và để cứu người trong lúc nguy cấp khi không còn lựa chọn nào khác…
Thì đó không phải điều cần sợ hãi ,
mà là điều nên được trân trọng.
BA GÓC NHÌN – HÒA HỢP TRONG MỘT PHÁT MINH
Với người yêu khoa học: Đây là bước tiến y học đáng tự hào
Với người sống có đạo đức: Đây là cách thiêng liêng để gìn giữ sự sống
Với người có đức tin: Đây có thể là ơn khôn ngoan được ban cho nhân loại , để biết bảo vệ nhau , cứu lấy nhau.
Dù bạn gọi theo cách nào ,
Sự sống vẫn luôn là điều thiêng liêng nhất.
Và khi khoa học được sử dụng với :
tình yêu thương , lòng khiêm nhường,
trách nhiệm , lòng tử tế và tôn trọng sự sống ,
khoa học cũng trở thành một hình thức biết ơn , biết ơn sự sống, và biết gìn giữ con người , để giữ lấy điều quý giá nhất Tạo Hoá đã ban: Một sinh mạng.
Khoa học không thể tạo ra sự sống.
Nhưng chỉ một giọt máu đúng lúc , có thể giữ lại một linh hồn đang chênh vênh giữa sống và mất…
Và điều đó: là một phép màu , được thắp lên bởi tình yêu thương.
Vì trong ánh nhìn của Tạo Hóa,
yêu thương không chỉ là cảm xúc , mà là hành động.
Là khi con người biết giữ lấy nhau.
Biết chọn cứu người, khi có thể cứu.
Và biết sống , không chỉ cho mình.
Vì chẳng có điều gì làm đẹp lòng Tạo Hóa hơn
là lòng nhân từ , khi tình yêu thương và sự thương xót
được biến thành hành động.
BÀI VIẾT BỞI UYÊN HỒ
Người kể chuyện bằng thiên nhiên và khoa học,
qua lăng kính đời thường và cảm xúc thật.
Chạm vào tri thức bằng cảm xúc.
Gieo vào cảm xúc bằng chiều sâu.
Nguồn tham khảo khoa học:
– Nara Medical University (Nhật Bản)
– Newsweek, TBS News, MedEdge (2025)
**
NHẬN ĐỊNH CỦA BÁC SĨ TRẦN XUÂN NINH:
Bài viết dài dòng chỉ để giới thiệu và quảng cáo (?) một phát kiến kỹ thuật đáng chú ý là chế tạo ra được một thành phẩm có chức năng chuyển tải được dưỡng khí (oxygen) như huyết sắc tố Hemoglobin. Một chức năng chuyển tải dưỡng khí này không thể khiến cho thành phẩm gọi là máu nhân tạo được. Gọi như thế là vì không biết tất cả mọi thành phần của máu tự nhiên với những chức năng đa diện và phức tạp. Cho nên chỉ có thể dùng cho người rảnh việc ngó qua để bàn theo trí tưởng tượng cho hết giờ.
Lối Rẽ (Hồ Thụy Mỹ Hạnh)
……..Phải biết chọn lối thoát cho mình . Đời người như dòng sông, không ai có thể làm bẩn một chỗ nước đến hai lần. Bây giờ ai cũng có bổn phận, nuối tiếc quá khứ vốn sai lầm chỉ chuốc lấy phiền não.
Read moreCÂU CHUYỆN ĐẮNG LÒNG...
Hình trên “Nét”
Tôi nghe người ta kể lại chuyện này, lúc đi dự một cuộc biểu diễn nghệ thuật của học sinh khuyết tật và khiếm thị. Khi thấy em gái đệm đàn piano cho dàn đồng ca, cứ khăng khăng đòi phải đàn và hát bài hát “Người Cha Yêu Dấu” bằng tiếng Việt trước, sau đó mới chịu đệm đàn cho dàn đồng ca tiếng Ðức. Quá kinh ngạc nên tôi cứ gạn hỏi mãi người trong ban tổ chức. …
Ði học về, nó cứ thui thủi một mình trong phòng. Ðứa em trai cùng mẹ của nó, cũng như mẹ nó và bố dượng nó rất ít khi quan tâm đến nó. Niềm vui duy nhất của nó là chờ điện thoại của bố. Nó phát âm không chuẩn và nói rất khó khăn, nên hầu như nó chỉ nghe bố nói chuyện. Bố dặn dò nó rất nhiều và thỉnh thoảng còn hát cho nó nghe.-
……….. Bố lên ở trên Thiên Ðường rồi, mẹ yên tâm, con đã xin vào nội trú ở trường dưới Hamburg, ngày mai con sẽ về dưới đó, con không ở lại đây lâu để làm phiền mẹ và em đâu, con về ở tạm đây là vì bố muốn thế, bố muốn mình ra đi được nhẹ nhàng và yên tâm là có mẹ ở bên con...”……..
Read moreMỘT THẾ HỆ SẮP VÀ ĐÃ DẦN DẦN BIẾN MẤT! (Phạm việt Hải)
“Bố ơi, con không hiểu ngày xưa bố và mọi người sống như thế nào khi không có Internet. không có máy tính, không có tivi, không có điều hòa, không có điện thoại di động? “
Read moreNGƯỜI SAIGON…XƯA
Năm 1978 khi ra tù tại ga xe lửa đường Lê Lai, một anh cyclo đến hỏi tui :
“Về đâu ?”, nhưng khi nhìn thấy bộ đồ tù tui mặc nên anh nói câu mà tui nhớ đời
“Lên đi thằng ông nội, tui chở về…Không có tính tiền đâu“.
Làm sao tui quên được câu nói đó.
Người Sài Gòn là như vậy bạn ơi !
Dù bạn sinh quán ỏ đâu, trước 1975 đã sống lâu tại Sài Gòn, bạn vẫn là: NGƯỜI SÀI GÒN!
*** Đó là “Người Sài Gòn Xưa”, còn “Người Sài Gòn Nay” thì chẳng biết !!!
Read moreBài Viết của Bà Phạm Thị Kim Hoàng Phu Nhân Cố Thiếu Tướng Lê Văn Hưng
Duyên Đã Nở Hoa (Lê Diễm Chi Huệ)
Bao năm tiếp xúc cõi giới bên kia, tôi nhìn thấy ở đâu cũng có dấu vết của nhân quả, và thực sự luật nhân quả chi phối đời sống của chúng ta một cách vi tế mà đôi khi chúng ta không nhận ra. Những khổ đau, những bất hạnh hiện diện trong kiếp sống này của chúng ta không tự nhiên mà có mà do luật nhân quả vận hành không phải do từ một kiếp mà có thể từ nhiều kiếp sống trước.
Read moreLá thư từ nước Mỹ (Diệp Lân)
Nguồn hình; tác giả
Phải chăng nước Mỹ đang làm lại lịch sử nước Đức? Khi quân đội trở thành công cụ cá nhân của một người. Khi luật pháp phục vụ ý chí thay vì công lý. Khi báo chí bị gán nhãn “kẻ thù của nhân dân.” Khi sự thật trở thành một ý kiến cá nhân có thể mua bán.
Đó không phải là Hollywood. Đó là Berlin, 1933.
Và cũng có thể là Washington, 2025.
